Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân
Bán Rau Xanh
Lưu Lưu Trư
2024-08-27 09:47:02
Đám đông qua lại ở cửa khẩu có vẻ như không giống những người dân bình thường.
Bọn họ ăn mặc lịch sự hơn người bình thường, cho dù là đi đến đây để thăm người thân thì bọn họ cũng sẽ trang điểm bản thân khá đàng hoàng.
Có một số người từ những nơi rất xa đến đây, vì khát nước nên đang dừng chân ở một quán trà dưới gốc cây để uống một chén trà.
Trà cũng không đắt, chỉ hai hào một chén.
Sau khi bọn họ uống nước xong và rời đi thì bà chủ lại tiếp tục pha một ấm trà mới. Một lúc sau, lại có một đám người đi đến.
Nhìn thì có vẻ hai hào một chén cũng không nhiều lắm, nhưng chỉ dựa vào dòng người qua lại đông như này thì chỉ trong vòng mười phút, bà chủ đã bán được năm chén trà rồi.
Nếu tính toán theo số lượng người qua lại thì một ngày, bà chủ này sẽ bán được không dưới một trăm chén trà.
Hàn Học Mỹ ở bên cạnh líu lưỡi, thu nhập này so với công nhân thì không hề kém chút nào.
Nhưng mà, chuyện vận chuyển nước trà đến đây để bán thì cũng không phải là việc dễ dàng. Chắc hẳn bà chủ này là người ở rất gần đây thì mới có khả năng làm được việc buôn bán này.
Nhưng mà, có ai muốn mua thức ăn không?
Đường Tiểu Lệ bày sạp hàng ra, chủ yếu là rau xanh, bong bóng cá được đặt ở trong bao vẫn chưa lấy ra.
Người phụ nữ bán trà nhìn có vẻ khá quen mắt, bà ấy nhìn hai bọn cô với ánh mắt khá kỳ lạ.
Bán rau xanh sao? Nhà ai bây giờ không có vài phần đất để trồng rau xanh chứ?
Người nọ hiển nhiên đang cảm thấy hai cô có chút ngốc nghếch, quay đầu đi tiếp tục trò chuyện với những người khác.
Đang bày quầy hàng ra thì có một số người từ bên này muốn thông quan sang bên Cảng Thành lục tục đi tới.
Cô nhìn thấy có một số người phụ nữ ăn mặc khá lịch sự. Những người này thì Đường Tiểu Lệ đều quen thuộc.
Mười năm sau, thu nhập của những người ở Cảng Thành cũng không thấp.
Nhưng con người chính là như vậy, có tiền nhưng đi đâu cũng sẽ thích chiếm mấy món hời nhỏ, nhất là mấy bà nội trợ thích tính toán chi tiêu cẩn thận.
Cô cao giọng hô lớn: “Rau tươi đây, rau vừa mới cắt từ trong ruộng về, bán rẻ đây!”
Vài chục năm sau, những người đến từ Cảng Thành sẽ kéo xe đẩy đến đây, mua rau xanh và trái cây để ăn trong một tuần. Bọn họ làm vậy liên tục trong một khoảng thời gian dài.
Hàn Học Mỹ có lẽ vẫn còn khá xấu hổ, cô ấy cúi đầy gảy rau xanh trong tay. Khi thấy có người đi đến thì khuôn mặt của cô ấy lập tức đỏ bừng. Thật sự có người đến xem sao?
Bọn họ ăn mặc lịch sự hơn người bình thường, cho dù là đi đến đây để thăm người thân thì bọn họ cũng sẽ trang điểm bản thân khá đàng hoàng.
Có một số người từ những nơi rất xa đến đây, vì khát nước nên đang dừng chân ở một quán trà dưới gốc cây để uống một chén trà.
Trà cũng không đắt, chỉ hai hào một chén.
Sau khi bọn họ uống nước xong và rời đi thì bà chủ lại tiếp tục pha một ấm trà mới. Một lúc sau, lại có một đám người đi đến.
Nhìn thì có vẻ hai hào một chén cũng không nhiều lắm, nhưng chỉ dựa vào dòng người qua lại đông như này thì chỉ trong vòng mười phút, bà chủ đã bán được năm chén trà rồi.
Nếu tính toán theo số lượng người qua lại thì một ngày, bà chủ này sẽ bán được không dưới một trăm chén trà.
Hàn Học Mỹ ở bên cạnh líu lưỡi, thu nhập này so với công nhân thì không hề kém chút nào.
Nhưng mà, chuyện vận chuyển nước trà đến đây để bán thì cũng không phải là việc dễ dàng. Chắc hẳn bà chủ này là người ở rất gần đây thì mới có khả năng làm được việc buôn bán này.
Nhưng mà, có ai muốn mua thức ăn không?
Đường Tiểu Lệ bày sạp hàng ra, chủ yếu là rau xanh, bong bóng cá được đặt ở trong bao vẫn chưa lấy ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phụ nữ bán trà nhìn có vẻ khá quen mắt, bà ấy nhìn hai bọn cô với ánh mắt khá kỳ lạ.
Bán rau xanh sao? Nhà ai bây giờ không có vài phần đất để trồng rau xanh chứ?
Người nọ hiển nhiên đang cảm thấy hai cô có chút ngốc nghếch, quay đầu đi tiếp tục trò chuyện với những người khác.
Đang bày quầy hàng ra thì có một số người từ bên này muốn thông quan sang bên Cảng Thành lục tục đi tới.
Cô nhìn thấy có một số người phụ nữ ăn mặc khá lịch sự. Những người này thì Đường Tiểu Lệ đều quen thuộc.
Mười năm sau, thu nhập của những người ở Cảng Thành cũng không thấp.
Nhưng con người chính là như vậy, có tiền nhưng đi đâu cũng sẽ thích chiếm mấy món hời nhỏ, nhất là mấy bà nội trợ thích tính toán chi tiêu cẩn thận.
Cô cao giọng hô lớn: “Rau tươi đây, rau vừa mới cắt từ trong ruộng về, bán rẻ đây!”
Vài chục năm sau, những người đến từ Cảng Thành sẽ kéo xe đẩy đến đây, mua rau xanh và trái cây để ăn trong một tuần. Bọn họ làm vậy liên tục trong một khoảng thời gian dài.
Hàn Học Mỹ có lẽ vẫn còn khá xấu hổ, cô ấy cúi đầy gảy rau xanh trong tay. Khi thấy có người đi đến thì khuôn mặt của cô ấy lập tức đỏ bừng. Thật sự có người đến xem sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro