Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân
Bí Mật
Lưu Lưu Trư
2024-08-27 09:47:02
Hàn Manh Manh nghe thấy tiếng động nên nhịn không nổi dừng lại bước chân. Cái đầu nhỏ kia tò mò nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Khi đến gần thì cô bé mới phát hiện nơi đó có rất nhiều bạn nhỏ đang chơi đùa. Cô bé vươn hai bàn tay bé nhỏ ra, ghé sát vào cửa sắt của trường học và nhìn vào bên trong.
Đôi mắt to, đen nhánh của cô bé đang sáng lấp lánh.
Bình thường, nếu là Trần Tuyết Hoa dắt đứa nhỏ đi thì chắc chắn bà ta sẽ mất kiên nhẫn và thúc giục cô bé đi nhanh lên.
Bây giờ, cô bé được nhìn thấy một nơi chưa bao giờ thấy, lại còn có rất nhiều bạn nhỏ. Tất cả cũng đủ để khơi dậy sự tò mò của Manh Manh.
Các bạn nhỏ trong nhà trẻ được cho ra ngoài sân chơi một lúc, các giáo viên sẽ dẫn bọn trẻ chơi trò diều hâu bắt gà con.
Đám trẻ rất hào hứng chơi đùa, thỉnh thoảng còn phát ra từng trận cười trong trẻo. Manh Manh trông mong nhìn vào bên trong, đôi mắt không dời được sang chỗ khác.
Đường Tiểu Lệ xoa nhẹ đầu của con gái.
Trong thôn bây giờ cũng chưa có nhà trẻ, đa phần cha mẹ đều cảm thấy chi tiêu vài tệ cho một học kỳ của mấy đứa trẻ là cực kỳ lãng phí.
Tất cả trẻ em trong độ tuổi đi học đều được gia đình nuôi thả. Vì vậy, hàng năm, có vài trường hợp trẻ em bơi lội ngoài vịnh nên bị chết đuối.
Đường Tiểu Lệ cũng vì vậy nên rất cẩn thận, lúc trước cũng sẽ dặn dò Manh Manh nơi nào có thể đi, nơi nào không thể đi.
Manh Manh cũng vì thế nên hiểu chuyện hơn một chút so với trẻ em cùng tuổi.
“Chờ sau khi chúng ta đi đến Dương Thành thì mẹ sẽ đưa Manh Manh đi nhà trẻ.”
“Nhà trẻ là nơi nào ạ?” Manh Manh nghiêng đầu nhỏ, muốn nghe mẹ giải thích.
“Là nơi có giáo viên, còn có rất nhiều bạn nhỏ, có cả đồ chơi và truyện tranh để xem. Giáo viên sẽ dẫn các bạn nhỏ ca hát, nhảy múa và chơi trò chơi. Nhà trẻ ở Dương Thành rất tốt, buổi sáng cũng có sữa để uống.”
Dù sao cô cũng lớn lên ở một thành phố lớn. Trước đây, Đường Tiểu Lệ đã học ở một nhà trẻ có cơ sở vật chất và trang thiết bị tốt hơn nhiều so với nhà trẻ của nhà máy đường.
“Mẹ ơi.” Manh Manh quay đầu lại, dường như cô bé càng có nhiều mong chờ hơn đối với Dương Thành.
Cô bé ôm Đường Tiểu Lệ và làm nũng, sau đó lại có chút thẹn thùng tiến sát đến bên tai mẹ: “Chúng ta đi Dương Thành luôn đi.”
“Chờ sau khi mẹ làm xong thủ tục, mua được vé xe thì chúng ta sẽ đi Dương Thành. Nhưng mà, đây là bí mật của mẹ và Manh Manh, bây giờ Manh Manh tuyệt đối không thể nói cho những người khác nhé.”
Khi đến gần thì cô bé mới phát hiện nơi đó có rất nhiều bạn nhỏ đang chơi đùa. Cô bé vươn hai bàn tay bé nhỏ ra, ghé sát vào cửa sắt của trường học và nhìn vào bên trong.
Đôi mắt to, đen nhánh của cô bé đang sáng lấp lánh.
Bình thường, nếu là Trần Tuyết Hoa dắt đứa nhỏ đi thì chắc chắn bà ta sẽ mất kiên nhẫn và thúc giục cô bé đi nhanh lên.
Bây giờ, cô bé được nhìn thấy một nơi chưa bao giờ thấy, lại còn có rất nhiều bạn nhỏ. Tất cả cũng đủ để khơi dậy sự tò mò của Manh Manh.
Các bạn nhỏ trong nhà trẻ được cho ra ngoài sân chơi một lúc, các giáo viên sẽ dẫn bọn trẻ chơi trò diều hâu bắt gà con.
Đám trẻ rất hào hứng chơi đùa, thỉnh thoảng còn phát ra từng trận cười trong trẻo. Manh Manh trông mong nhìn vào bên trong, đôi mắt không dời được sang chỗ khác.
Đường Tiểu Lệ xoa nhẹ đầu của con gái.
Trong thôn bây giờ cũng chưa có nhà trẻ, đa phần cha mẹ đều cảm thấy chi tiêu vài tệ cho một học kỳ của mấy đứa trẻ là cực kỳ lãng phí.
Tất cả trẻ em trong độ tuổi đi học đều được gia đình nuôi thả. Vì vậy, hàng năm, có vài trường hợp trẻ em bơi lội ngoài vịnh nên bị chết đuối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Tiểu Lệ cũng vì vậy nên rất cẩn thận, lúc trước cũng sẽ dặn dò Manh Manh nơi nào có thể đi, nơi nào không thể đi.
Manh Manh cũng vì thế nên hiểu chuyện hơn một chút so với trẻ em cùng tuổi.
“Chờ sau khi chúng ta đi đến Dương Thành thì mẹ sẽ đưa Manh Manh đi nhà trẻ.”
“Nhà trẻ là nơi nào ạ?” Manh Manh nghiêng đầu nhỏ, muốn nghe mẹ giải thích.
“Là nơi có giáo viên, còn có rất nhiều bạn nhỏ, có cả đồ chơi và truyện tranh để xem. Giáo viên sẽ dẫn các bạn nhỏ ca hát, nhảy múa và chơi trò chơi. Nhà trẻ ở Dương Thành rất tốt, buổi sáng cũng có sữa để uống.”
Dù sao cô cũng lớn lên ở một thành phố lớn. Trước đây, Đường Tiểu Lệ đã học ở một nhà trẻ có cơ sở vật chất và trang thiết bị tốt hơn nhiều so với nhà trẻ của nhà máy đường.
“Mẹ ơi.” Manh Manh quay đầu lại, dường như cô bé càng có nhiều mong chờ hơn đối với Dương Thành.
Cô bé ôm Đường Tiểu Lệ và làm nũng, sau đó lại có chút thẹn thùng tiến sát đến bên tai mẹ: “Chúng ta đi Dương Thành luôn đi.”
“Chờ sau khi mẹ làm xong thủ tục, mua được vé xe thì chúng ta sẽ đi Dương Thành. Nhưng mà, đây là bí mật của mẹ và Manh Manh, bây giờ Manh Manh tuyệt đối không thể nói cho những người khác nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro