Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân
Buôn Bán Thuận...
Lưu Lưu Trư
2024-08-27 09:47:02
“Cái này bao nhiêu tiền?” Người phụ nữ kia chỉ vào đống bong bóng cá chình và hỏi.
“Loại này không phân biệt đực hay cái, năm đồng tiền một cân.” Đường Tiểu Lệ tùy tiện báo một giá tiền.
“Năm đồng tiền” càng khiến cho Hàn Học Mỹ hoảng sợ hơn. Bong bóng cá chình mà chị dâu cả bán tận năm đồng, quả thật hét giá quá cao rồi.
“Còn loại này thì sao?” Cô ấy chỉ vào bong bóng cá của cá tuyết miệng đỏ.
Đường Tiểu Lệ hơi nhướng mày, trong lòng cô biết rõ rằng người phụ nữ này chắc chắn đang cảm thấy bong bóng cá của cá chình quá rẻ nên hơi khinh thường.
“Ngài thường xuyên ăn thì chắc hẳn cũng đã biết. Bong bóng cá của cá tuyết miệng đỏ có tác dụng bồi bổ rất tốt. Theo tiêu chuẩn thì một cân loại này có khoảng 30 cái bong bóng cá, con cái thì mười đồng tiền, con đực thì hai mười đồng tiền một cân. Giá cả này đã rất rẻ rồi, chúng tôi chỉ kiếm chút tiền vất vả mà thôi.”
Thời điểm này, thu nhập của người dân ở Cảng Thành đều tầm mấy nghìn đồng một tháng, chút tiền mua bóng bóng cá như này thì bọn họ cũng không cho là nhiều.
Tuy rằng, cô không biết bong bóng cá ở Cảng Thành có giá cả như nào, nhưng người Cảng Thành rất sang trọng.
Hơn nữa, bây giờ cũng được xem như là thời kỳ phát triển thịnh vượng của Cảng Thành.
Cho dù là người dân bình thường thì cũng viết hoa hai chữ “có tiền” trên người.
Kiếm tiền từ người thoải mái trong chi tiêu như người dân Cảng Thành thì cũng khá là thích.
Người phụ nữ kia mở miệng: “Cá tuyết miệng đó có bao nhiêu, tôi mua hết.”
Chờ sau khi người kia đi rồi, Hàn Học Mỹ mới thấp giọng hỏi: “Chị dâu, sao những người này khi đi mua đồ lại không nhìn giá cả như thế?”
“Em có biết người dân ở Cảng Thành có thể kiếm được bao nhiêu tiền trong một tháng không?”
Hàn Học Mỹ lắc đầu.
“Chị cũng không biết. Nhưng chắc chắn là bọn họ kiếm được nhiều tiền hơn chúng ta. Em nhìn cách người kia nhanh nhẹn trả tiền như vậy thì giá cả hôm nay chị đưa ra chắc hẳn vẫn còn rẻ. Nhân dịp việc buôn bán hôm nay tốt như vậy thì em đi về chở thêm một chuyến, mang đồ đến đây.”
Đường Tiểu Lệ lấy ra một quyển sổ nhỏ để ghi chép lại, sau đó dặn dò Hàn Học Mỹ: “Em về nhà cắt thêm một ít rau xanh nữa, sau đó chuyển tất cả bong bóng cá còn lại đến đây, nhanh chóng đi về đi.”
Cô không ngờ rằng việc buôn bán lại thuận lợi như vậy. Người phụ nữ vừa rồi đã mua hết một nửa lượng đồ cô mang đến.
“Loại này không phân biệt đực hay cái, năm đồng tiền một cân.” Đường Tiểu Lệ tùy tiện báo một giá tiền.
“Năm đồng tiền” càng khiến cho Hàn Học Mỹ hoảng sợ hơn. Bong bóng cá chình mà chị dâu cả bán tận năm đồng, quả thật hét giá quá cao rồi.
“Còn loại này thì sao?” Cô ấy chỉ vào bong bóng cá của cá tuyết miệng đỏ.
Đường Tiểu Lệ hơi nhướng mày, trong lòng cô biết rõ rằng người phụ nữ này chắc chắn đang cảm thấy bong bóng cá của cá chình quá rẻ nên hơi khinh thường.
“Ngài thường xuyên ăn thì chắc hẳn cũng đã biết. Bong bóng cá của cá tuyết miệng đỏ có tác dụng bồi bổ rất tốt. Theo tiêu chuẩn thì một cân loại này có khoảng 30 cái bong bóng cá, con cái thì mười đồng tiền, con đực thì hai mười đồng tiền một cân. Giá cả này đã rất rẻ rồi, chúng tôi chỉ kiếm chút tiền vất vả mà thôi.”
Thời điểm này, thu nhập của người dân ở Cảng Thành đều tầm mấy nghìn đồng một tháng, chút tiền mua bóng bóng cá như này thì bọn họ cũng không cho là nhiều.
Tuy rằng, cô không biết bong bóng cá ở Cảng Thành có giá cả như nào, nhưng người Cảng Thành rất sang trọng.
Hơn nữa, bây giờ cũng được xem như là thời kỳ phát triển thịnh vượng của Cảng Thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho dù là người dân bình thường thì cũng viết hoa hai chữ “có tiền” trên người.
Kiếm tiền từ người thoải mái trong chi tiêu như người dân Cảng Thành thì cũng khá là thích.
Người phụ nữ kia mở miệng: “Cá tuyết miệng đó có bao nhiêu, tôi mua hết.”
Chờ sau khi người kia đi rồi, Hàn Học Mỹ mới thấp giọng hỏi: “Chị dâu, sao những người này khi đi mua đồ lại không nhìn giá cả như thế?”
“Em có biết người dân ở Cảng Thành có thể kiếm được bao nhiêu tiền trong một tháng không?”
Hàn Học Mỹ lắc đầu.
“Chị cũng không biết. Nhưng chắc chắn là bọn họ kiếm được nhiều tiền hơn chúng ta. Em nhìn cách người kia nhanh nhẹn trả tiền như vậy thì giá cả hôm nay chị đưa ra chắc hẳn vẫn còn rẻ. Nhân dịp việc buôn bán hôm nay tốt như vậy thì em đi về chở thêm một chuyến, mang đồ đến đây.”
Đường Tiểu Lệ lấy ra một quyển sổ nhỏ để ghi chép lại, sau đó dặn dò Hàn Học Mỹ: “Em về nhà cắt thêm một ít rau xanh nữa, sau đó chuyển tất cả bong bóng cá còn lại đến đây, nhanh chóng đi về đi.”
Cô không ngờ rằng việc buôn bán lại thuận lợi như vậy. Người phụ nữ vừa rồi đã mua hết một nửa lượng đồ cô mang đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro