Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân
Chương 1052
Lưu Lưu Trư
2024-08-27 09:47:02
Hàn Học Mỹ "..."
Thôi thế cũng được.
Sau khi từ sân trượt băng về, Hàn Học Mỹ vẫn còn choáng váng.
Vẫn cứ là Vương Kỳ lợi hại, nói vài ba câu bèn thản nhiên mà hỏi đối phương làm nghề gì, công tác ở đâu, Hàn Học Mỹ tự hỏi tại sao ngay cả mở miệng cô ấy cũng không dám.
Về đến nhà, Vu Tiểu Lệ không có ở nhà, hồi lâu cô ấy mới hoàn hồn trở lại, bèn nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Vu Tiểu Lệ.
"Con trai của chị Mai ăn khỏe thật, uống vèo cái là xong 60ml sữa, hồi đó Manh Manh chúng tôi giống như mèo con vậy, chẳng ăn được chút nào." Lớn lên cũng là như thế, khi nào cũng phải có người dỗ dành con bé mới giải quyết nổi vấn đề ăn mặc.
Cậu bé Trịnh Đông Mai sinh ra còn chưa đầy tháng mà đã lớn hẳn một vòng, may mắn thay, may là nuôi bằng sữa bột, nếu không thì Trịnh Đông Mai đã không được cho ăn. Thằng bé uống sữa bột rất hăng, tu ừng ực bình sữa một phát là tu tới đáy, ăn khỏe, uống khỏe, ngủ còn ngoan. Đến A Hồng cũng nói nó rất dễ nuôi.
Ban ngày chơi một chút, buổi tối ăn no xong là có thể ngủ một giấc dài. Còn chưa đầy tháng mà buổi tối đã có thể ăn cách nhau bốn tiếng, Trịnh Đông Mai dứt khoát là không để người khác nhúng tay vào, ngoại trừ việc tắm cho em bé, chị ấy có thể tự tay giải quyết những việc khác.
"Đứa trẻ này được sinh ra để báo ơn đó. Chị Mai khi sinh con không đau đớn nhiều, sau khi sinh đứa bé cũng dễ chăm sóc. Không giống như Manh Manh của nhà chúng em, em sinh con bé mất một ngày một đêm. Tại lần đó em không đến đồn công an thị trấn, cứ gọi bà đỡ đỡ đẻ cho, đây đều là là tục lệ cổ hủ, khi còn nhỏ Manh Manh không dễ chăm sóc, trong thời gian đầy tháng cô bé thường quấy khóc.”
Có lẽ là do thai không đủ chất, điều kiện sống lúc bấy giờ cũng thiếu thốn, Trần Tuyết Hoa còn thường xuyên cắt xén thức ăn của cô.
Nhưng Trần Hiểu Nhu có vẻ còn thảm hơn, cô ta tẩm bổ quá nhiều. Cô ta mất vài ngày để sinh ra một đứa con trai mập mạp, đó là do Trần Hiểu Nhu ăn quá nhiều dẫn tới thai quá to. Trong khi Vu Tiểu Lệ bị suy dinh dưỡng và suy nhược.
"Đúng vậy, hiếm thấy đứa nhỏ nào dễ chăm sóc như vậy, trước khi nhìn thấy Tiểu Trịnh sinh con tôi cũng rất sốt ruột, nhưng sau khi sinh xong cũng không có vấn đề gì xảy ra."
"Vẫn phải giữ tâm trạng thoải mái. A Hồng đã giúp chị ấy làm tất mọi việc, bà Trịnh cũng không tới gây chuyện. Tâm trạng của chị ấy rất tốt, trời sinh đứa trẻ này cũng rất thương mẹ mình." Tiểu Trịnh sinh ra đứa trẻ khi hơi lớn tuổi hơn bình thường một chút, nếu phải làm lụng vất vả, chị ấy sẽ suy sụp ngay lập tức, nhưng khi cô quan sát sắc mặt hiện giờ của tiểu Trịnh, chị ấy thực sự trông không giống như người mới sinh con.”
Ngày mới về chị ấy còn hơi xanh xao, tĩnh dưỡng trong vòng một tháng sẽ hồng hào trở lại. Người phụ nữ phải được chăm sóc cẩn thận, nếu có thể được an nhàn, sắc mặt của họ cũng sẽ tốt hơn.
Hai người đang trò chuyện, không để ý đến hai chị em gái đang xếp gạch bên cạnh. Kỳ Kỳ phồng má lên, cô bé rất bực bội, mẹ cô bé nói rằng cô bé khó nuôi hơn em trai. Cô bé sẽ viết ra tất cả những điều này trong nhật ký. Khi lớn lên, cô bé sẽ thảo luận vấn đề này với mẹ mình.
Trong phòng còn có những người khác.
Vu Tiểu Lệ vừa mua một cây đàn piano cho Manh Manh, cây đàn piano đó được đặt trong phòng của Manh Manh.
Thôi thế cũng được.
Sau khi từ sân trượt băng về, Hàn Học Mỹ vẫn còn choáng váng.
Vẫn cứ là Vương Kỳ lợi hại, nói vài ba câu bèn thản nhiên mà hỏi đối phương làm nghề gì, công tác ở đâu, Hàn Học Mỹ tự hỏi tại sao ngay cả mở miệng cô ấy cũng không dám.
Về đến nhà, Vu Tiểu Lệ không có ở nhà, hồi lâu cô ấy mới hoàn hồn trở lại, bèn nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Vu Tiểu Lệ.
"Con trai của chị Mai ăn khỏe thật, uống vèo cái là xong 60ml sữa, hồi đó Manh Manh chúng tôi giống như mèo con vậy, chẳng ăn được chút nào." Lớn lên cũng là như thế, khi nào cũng phải có người dỗ dành con bé mới giải quyết nổi vấn đề ăn mặc.
Cậu bé Trịnh Đông Mai sinh ra còn chưa đầy tháng mà đã lớn hẳn một vòng, may mắn thay, may là nuôi bằng sữa bột, nếu không thì Trịnh Đông Mai đã không được cho ăn. Thằng bé uống sữa bột rất hăng, tu ừng ực bình sữa một phát là tu tới đáy, ăn khỏe, uống khỏe, ngủ còn ngoan. Đến A Hồng cũng nói nó rất dễ nuôi.
Ban ngày chơi một chút, buổi tối ăn no xong là có thể ngủ một giấc dài. Còn chưa đầy tháng mà buổi tối đã có thể ăn cách nhau bốn tiếng, Trịnh Đông Mai dứt khoát là không để người khác nhúng tay vào, ngoại trừ việc tắm cho em bé, chị ấy có thể tự tay giải quyết những việc khác.
"Đứa trẻ này được sinh ra để báo ơn đó. Chị Mai khi sinh con không đau đớn nhiều, sau khi sinh đứa bé cũng dễ chăm sóc. Không giống như Manh Manh của nhà chúng em, em sinh con bé mất một ngày một đêm. Tại lần đó em không đến đồn công an thị trấn, cứ gọi bà đỡ đỡ đẻ cho, đây đều là là tục lệ cổ hủ, khi còn nhỏ Manh Manh không dễ chăm sóc, trong thời gian đầy tháng cô bé thường quấy khóc.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ là do thai không đủ chất, điều kiện sống lúc bấy giờ cũng thiếu thốn, Trần Tuyết Hoa còn thường xuyên cắt xén thức ăn của cô.
Nhưng Trần Hiểu Nhu có vẻ còn thảm hơn, cô ta tẩm bổ quá nhiều. Cô ta mất vài ngày để sinh ra một đứa con trai mập mạp, đó là do Trần Hiểu Nhu ăn quá nhiều dẫn tới thai quá to. Trong khi Vu Tiểu Lệ bị suy dinh dưỡng và suy nhược.
"Đúng vậy, hiếm thấy đứa nhỏ nào dễ chăm sóc như vậy, trước khi nhìn thấy Tiểu Trịnh sinh con tôi cũng rất sốt ruột, nhưng sau khi sinh xong cũng không có vấn đề gì xảy ra."
"Vẫn phải giữ tâm trạng thoải mái. A Hồng đã giúp chị ấy làm tất mọi việc, bà Trịnh cũng không tới gây chuyện. Tâm trạng của chị ấy rất tốt, trời sinh đứa trẻ này cũng rất thương mẹ mình." Tiểu Trịnh sinh ra đứa trẻ khi hơi lớn tuổi hơn bình thường một chút, nếu phải làm lụng vất vả, chị ấy sẽ suy sụp ngay lập tức, nhưng khi cô quan sát sắc mặt hiện giờ của tiểu Trịnh, chị ấy thực sự trông không giống như người mới sinh con.”
Ngày mới về chị ấy còn hơi xanh xao, tĩnh dưỡng trong vòng một tháng sẽ hồng hào trở lại. Người phụ nữ phải được chăm sóc cẩn thận, nếu có thể được an nhàn, sắc mặt của họ cũng sẽ tốt hơn.
Hai người đang trò chuyện, không để ý đến hai chị em gái đang xếp gạch bên cạnh. Kỳ Kỳ phồng má lên, cô bé rất bực bội, mẹ cô bé nói rằng cô bé khó nuôi hơn em trai. Cô bé sẽ viết ra tất cả những điều này trong nhật ký. Khi lớn lên, cô bé sẽ thảo luận vấn đề này với mẹ mình.
Trong phòng còn có những người khác.
Vu Tiểu Lệ vừa mua một cây đàn piano cho Manh Manh, cây đàn piano đó được đặt trong phòng của Manh Manh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro