Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân
Chương 1053
Lưu Lưu Trư
2024-08-27 09:47:02
Lúc này, hai cô bé vừa chơi đồ chơi vừa xem thầy chỉnh đàn.
Vừa chỉnh dây, ông chủ vừa khen ngợi chất lượng của cây đàn, cây đàn piano dạy học thương hiệu Pearl River là loại đàn nội địa hàng đầu trên thị trường. Ông chủ yêu thích không nỡ rời tay, chỉnh rất cẩn thận. Ông ấy liếc nhìn cô bé nhỏ bên cạnh, ăn mặc đẹp đẽ, tươi cười xán lạn, ánh mắt dịu dàng, liếc mắt một cái là biết đây là một cô bé được cha mẹ cưng chiều, không thấy những nỗi khổ của thế gian.
Manh Manh hỏi: "Mẹ ơi, con tới thế gian này để làm gì ạ?"
Vu Tiểu Lệ nhéo má cô bé một cái: "Con tới để đòi nợ đó."
Khóe miệng Manh Manh hơi giật giật "..."
Mẹ, con cảm ơn mẹ.
Hàn Học Mỹ quyết định đi chơi cùng các bạn, sau đó tháng tám sẽ giúp tiệm ở nhà ga trong một tháng.
Đúng lúc Vương Kỳ muốn nghỉ ngơi một thời gian vào tháng tám, như vậy thời gian của hai người sẽ khớp với nhau, Vu Tiểu Lệ duyệt thời gian nghỉ của cô ấy.
Điều khiến Hàn Học Mỹ vui là, Vương Kỳ đã không có ngày nghỉ bao năm qua, chuẩn bị có kỳ nghỉ dài thỏa thích.
Bàn bạc xong xuôi, Hàn Học Mỹ càng tự tin ra ngoài đi chơi.
Người đưa em gái đến nhà ga là Hàn Học Lễ, nhìn các cô cậu thanh niên trẻ trung đi cùng, Hàn Học Lễ dúi vào tay em gái mười tờ đại đoàn kết: “Đi với bạn thì cứ vui chơi theo họ nhé, đừng biến bản thân trở nên lạc lõng, tốt nghiệp rồi không dễ có chuyến đi này đâu. Cũng đừng lo lắng vấn đề tiền bạc, không đủ thì nói anh.”
Vé khứ hồi đã được anh trai mua, chị dâu cho thêm năm mươi đồng trước khi đi, Hàn Học Mỹ từ chối không nhận món tiền ấy, nhưng Hàn Học Lễ nhất quyết cho em gái để cô ấy tiêu xài thoải mái hơn khi hơn bên ngoài.
Cô ấy không lay chuyển nổi anh trai, đành nhận lấy.
Cô ấy biết rằng anh trai không ra vẻ hào phóng khi ở chốn đông người, anh đối xử tốt với em gái hơn mẹ.
Tuy nhà anh trai khá giả, nhưng trong suy nghĩ của Hàn Học Mỹ, mọi thứ cô ấy nhận được đều không phải là thứ anh trai ‘phải’ làm, cô ấy nhận càng nhiều, mắc nợ càng nhiều, càng không biết phải báo đáp anh chị như thế nào.
Đưa Hàn Học Mỹ đi, Hàn Học Lễ không ghé chỗ nào khác mà về thẳng nhà.
“Anh nghe nói cha em vào thăm cha anh, là em bảo ông ấy?”
“Ừm.” Vu Tiểu Lệ không thừa nhận, cũng không phủ nhận, cô đổi chủ đề: “Dạo này em không có thời gian vào viện thăm cha. Ông ấy không để bụng đâu, hôm nay rảnh rỗi đưa Manh Manh vào viện thăm ông.”
Manh Manh đang luyện đàn trên lầu, lúc trước thì ôn tập trên Cung thiếu niên mỗi ngày.
Bây giờ sắm cây đàn tại nhà, vốn tưởng tự học đàn tại nhà hạnh phúc biết bao, vậy mà ngày ngày mẹ đều bắt Manh Manh ngồi luyện đàn trong hai tiếng.
Ôi, Manh Manh khổ tâm vô cùng.
Lúc này, nhóc con đang căng tai luyện đàn, nghe cha mẹ nói sẽ lên thành phố thăm ông nội, nhóc con lập tức thò đầu nhìn xuống dưới: “Cha, mẹ, nhà mình sẽ đi thăm ông nội ạ?”
Cô bé nhanh chân chạy xuống lầu.
Vu Tiểu Lệ dở khóc dở cười: “Lúc nhà chưa có đàn, chưa có điều kiện cũng phải đi học xa tít tắp, giờ ở nhà có điều kiện học lại không chịu đàn. Em thấy con bé này không chịu yên, bảo nó luyện đàn xong mới được đi chơi.”
Nghe cô giáo nói rằng, người chơi đàn lâu sẽ có khả năng cận thị không ít thì nhiều, Vu Tiểu Lệ luôn chú ý đến vấn đề này, không để con chơi đàn hơn một tiếng. Dù là vậy, đứa trẻ này vẫn không ngồi yên, nói theo ông cha thì chính là ‘đít có gai’.
Vừa chỉnh dây, ông chủ vừa khen ngợi chất lượng của cây đàn, cây đàn piano dạy học thương hiệu Pearl River là loại đàn nội địa hàng đầu trên thị trường. Ông chủ yêu thích không nỡ rời tay, chỉnh rất cẩn thận. Ông ấy liếc nhìn cô bé nhỏ bên cạnh, ăn mặc đẹp đẽ, tươi cười xán lạn, ánh mắt dịu dàng, liếc mắt một cái là biết đây là một cô bé được cha mẹ cưng chiều, không thấy những nỗi khổ của thế gian.
Manh Manh hỏi: "Mẹ ơi, con tới thế gian này để làm gì ạ?"
Vu Tiểu Lệ nhéo má cô bé một cái: "Con tới để đòi nợ đó."
Khóe miệng Manh Manh hơi giật giật "..."
Mẹ, con cảm ơn mẹ.
Hàn Học Mỹ quyết định đi chơi cùng các bạn, sau đó tháng tám sẽ giúp tiệm ở nhà ga trong một tháng.
Đúng lúc Vương Kỳ muốn nghỉ ngơi một thời gian vào tháng tám, như vậy thời gian của hai người sẽ khớp với nhau, Vu Tiểu Lệ duyệt thời gian nghỉ của cô ấy.
Điều khiến Hàn Học Mỹ vui là, Vương Kỳ đã không có ngày nghỉ bao năm qua, chuẩn bị có kỳ nghỉ dài thỏa thích.
Bàn bạc xong xuôi, Hàn Học Mỹ càng tự tin ra ngoài đi chơi.
Người đưa em gái đến nhà ga là Hàn Học Lễ, nhìn các cô cậu thanh niên trẻ trung đi cùng, Hàn Học Lễ dúi vào tay em gái mười tờ đại đoàn kết: “Đi với bạn thì cứ vui chơi theo họ nhé, đừng biến bản thân trở nên lạc lõng, tốt nghiệp rồi không dễ có chuyến đi này đâu. Cũng đừng lo lắng vấn đề tiền bạc, không đủ thì nói anh.”
Vé khứ hồi đã được anh trai mua, chị dâu cho thêm năm mươi đồng trước khi đi, Hàn Học Mỹ từ chối không nhận món tiền ấy, nhưng Hàn Học Lễ nhất quyết cho em gái để cô ấy tiêu xài thoải mái hơn khi hơn bên ngoài.
Cô ấy không lay chuyển nổi anh trai, đành nhận lấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ấy biết rằng anh trai không ra vẻ hào phóng khi ở chốn đông người, anh đối xử tốt với em gái hơn mẹ.
Tuy nhà anh trai khá giả, nhưng trong suy nghĩ của Hàn Học Mỹ, mọi thứ cô ấy nhận được đều không phải là thứ anh trai ‘phải’ làm, cô ấy nhận càng nhiều, mắc nợ càng nhiều, càng không biết phải báo đáp anh chị như thế nào.
Đưa Hàn Học Mỹ đi, Hàn Học Lễ không ghé chỗ nào khác mà về thẳng nhà.
“Anh nghe nói cha em vào thăm cha anh, là em bảo ông ấy?”
“Ừm.” Vu Tiểu Lệ không thừa nhận, cũng không phủ nhận, cô đổi chủ đề: “Dạo này em không có thời gian vào viện thăm cha. Ông ấy không để bụng đâu, hôm nay rảnh rỗi đưa Manh Manh vào viện thăm ông.”
Manh Manh đang luyện đàn trên lầu, lúc trước thì ôn tập trên Cung thiếu niên mỗi ngày.
Bây giờ sắm cây đàn tại nhà, vốn tưởng tự học đàn tại nhà hạnh phúc biết bao, vậy mà ngày ngày mẹ đều bắt Manh Manh ngồi luyện đàn trong hai tiếng.
Ôi, Manh Manh khổ tâm vô cùng.
Lúc này, nhóc con đang căng tai luyện đàn, nghe cha mẹ nói sẽ lên thành phố thăm ông nội, nhóc con lập tức thò đầu nhìn xuống dưới: “Cha, mẹ, nhà mình sẽ đi thăm ông nội ạ?”
Cô bé nhanh chân chạy xuống lầu.
Vu Tiểu Lệ dở khóc dở cười: “Lúc nhà chưa có đàn, chưa có điều kiện cũng phải đi học xa tít tắp, giờ ở nhà có điều kiện học lại không chịu đàn. Em thấy con bé này không chịu yên, bảo nó luyện đàn xong mới được đi chơi.”
Nghe cô giáo nói rằng, người chơi đàn lâu sẽ có khả năng cận thị không ít thì nhiều, Vu Tiểu Lệ luôn chú ý đến vấn đề này, không để con chơi đàn hơn một tiếng. Dù là vậy, đứa trẻ này vẫn không ngồi yên, nói theo ông cha thì chính là ‘đít có gai’.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro