Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân
Chương 1054
Lưu Lưu Trư
2024-08-27 09:47:02
Vu Tiểu Lệ véo mũi Manh Manh: “Về phòng tiếp tục đàn, không thì mẹ bán đàn đi nhé.”
Manh Manh ấm ức.
Đàn của Manh Manh, Manh Manh không chơi thì không ai được chơi.
Hàn Học Mỹ cười xoa đầu con gái.
Vu Tiểu Lệ chuẩn bị ít đồ ăn từ sáng sớm, Hàn Đại Kim đã có thể tự mình xuống giường, và xuống căn tin dùng bữa.
Sợ ông tiếc tiền không dám tiêu xài, cô đưa tiền cho Hàn Học Mỹ mua bữa tối cho ông.
Tình cảm giữa Hàn Đại Kim và ba người con không hẳn là khăng khít.
Bậc làm cha thời ấy đều như vậy, ngoài việc kiếm tiền nuôi gia đình, thì họ không nói chuyện nhiều với con cái.
Tuy vậy, cha vẫn thân với con gái hơn, Hàn Đại Kim vẫn ăn thức ăn cô ấy mang tới, vẫn dùng vật dụng cô ấy mua, ông nghĩ đây đều là Hàn Học Mỹ tự mua nên không ngần ngại với con gái.
Nhắc đến đây, Hàn Học Lễ chạnh lòng: “Đều là A Mỹ nói với anh, nó bảo rằng em sẽ không nói với anh. Em nhờ nó mang canh cho cha mỗi ngày, mà anh không hề biết.”
Vu Tiểu Lệ im lặng, kiếp trước Hàn Đại Kim vì chấn thương ở lưng mà bị giày vò đến chết.
Sau này cho dù có tiền và đi khám, nhưng bác sĩ nói rằng bệnh đau lưng ở người già chỉ có thể chữa một hai phần, đây cũng là điều nuối tiếc lớn nhất của Hàn Học Lễ khi bước vào tuổi trung niên.
Anh đi thăm Hàn Đại Kim vài lần, lần nào Hàn Đại Kim cũng khen con dâu tốt.
Nào là nếu các con không kiếm tiền thì ông đã không có cuộc sống nhàn hạ, nhiều người trong bệnh viện ngưỡng mộ ông…
Hàn Học Lễ nghe vậy mà xót xa, nghĩ cha chịu khổ chịu cực cả đời, tuy ông không phải người cha săn sóc chu đáo trong mắt các con, nhưng ông cần cù và siêng năng cả đời, ông chưa từng khiến gia đình phải thất vọng.
Tới tận năm ngoái, ông vẫn cần mẫn làm lụng ngoài đồng, giờ đây được các con chi trả tiền khám lưng, ông lại thốt ra những lời cảm kích.
Thời gian trôi nhanh như cái chớp mắt.
Vài hôm trước đến thăm Hàn Đại Kim, anh mới biết cha vợ ở cạnh bên chăm sóc cha mình ăn uống suốt thời gian này.
Trông cha phúc hậu hơn xưa.
Trước đây ông gặp và nói chuyện với người thành phố luôn có ánh mắt tự ti, hiện tại tán gẫu với cha vợ không còn sợ nữa.
Hàn Đại Kim nằm viện một tháng, cơn đau lưng đã thuyên giảm nhờ vật lý trị liệu.
Ngoài ra, ông còn được kiểm tra sức khỏe tổng quát, sẵn chữa luôn bệnh đau dạ dày dai dẳng từ xưa, bồi bổ sức khỏe.
Sau khi trở về từ Quế Lâm, Hàn Học Mỹ nhìn thấy cha còn ở Dương Thành, cô ấy nói đùa rằng giữ ông ở lại Dương Thành luôn.
Hàn Đại Kim đã ở đây một khoảng thời gian, không phải là không nghĩ đến, nhưng cuối cùng ông lắc đầu: “Cuối năm sau, anh trai với chị dâu con cất nhà, cha phải về trông coi. Cất nhà mà không ai coi thì không được.”
Sao lại quên béng chuyện này?
Nói rồi Hàn Đại Kim thở dài: “Phải khuyên anh chị con cất nhà từ năm ngoái rồi, tiền công chưa tăng cao, một ngày công chỉ hai đồng. Năm nay mướn người phải bao thầu. Nếu cất nhà vào thời điểm trước chỉ cần một ngàn rưỡi, năm nay Tôn Hưng bao thầu, mọi tiền công tổng cộng hơn ba ngàn.”
Hàn Đại Kim đau lòng khi nhắc đến vấn đề này.
Năm 85, không chỉ tăng giá công thợ, mà mọi vật tư đều tăng giá.
Trung Quốc thực hiện ‘cơ chế kép’, doanh nghiệp tư nhân và doanh nghiệp nhà nước song hành, nhiều nơi ở miền Nam không thể mua những mặt hàng do nhà nước trợ cấp.
Manh Manh ấm ức.
Đàn của Manh Manh, Manh Manh không chơi thì không ai được chơi.
Hàn Học Mỹ cười xoa đầu con gái.
Vu Tiểu Lệ chuẩn bị ít đồ ăn từ sáng sớm, Hàn Đại Kim đã có thể tự mình xuống giường, và xuống căn tin dùng bữa.
Sợ ông tiếc tiền không dám tiêu xài, cô đưa tiền cho Hàn Học Mỹ mua bữa tối cho ông.
Tình cảm giữa Hàn Đại Kim và ba người con không hẳn là khăng khít.
Bậc làm cha thời ấy đều như vậy, ngoài việc kiếm tiền nuôi gia đình, thì họ không nói chuyện nhiều với con cái.
Tuy vậy, cha vẫn thân với con gái hơn, Hàn Đại Kim vẫn ăn thức ăn cô ấy mang tới, vẫn dùng vật dụng cô ấy mua, ông nghĩ đây đều là Hàn Học Mỹ tự mua nên không ngần ngại với con gái.
Nhắc đến đây, Hàn Học Lễ chạnh lòng: “Đều là A Mỹ nói với anh, nó bảo rằng em sẽ không nói với anh. Em nhờ nó mang canh cho cha mỗi ngày, mà anh không hề biết.”
Vu Tiểu Lệ im lặng, kiếp trước Hàn Đại Kim vì chấn thương ở lưng mà bị giày vò đến chết.
Sau này cho dù có tiền và đi khám, nhưng bác sĩ nói rằng bệnh đau lưng ở người già chỉ có thể chữa một hai phần, đây cũng là điều nuối tiếc lớn nhất của Hàn Học Lễ khi bước vào tuổi trung niên.
Anh đi thăm Hàn Đại Kim vài lần, lần nào Hàn Đại Kim cũng khen con dâu tốt.
Nào là nếu các con không kiếm tiền thì ông đã không có cuộc sống nhàn hạ, nhiều người trong bệnh viện ngưỡng mộ ông…
Hàn Học Lễ nghe vậy mà xót xa, nghĩ cha chịu khổ chịu cực cả đời, tuy ông không phải người cha săn sóc chu đáo trong mắt các con, nhưng ông cần cù và siêng năng cả đời, ông chưa từng khiến gia đình phải thất vọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tới tận năm ngoái, ông vẫn cần mẫn làm lụng ngoài đồng, giờ đây được các con chi trả tiền khám lưng, ông lại thốt ra những lời cảm kích.
Thời gian trôi nhanh như cái chớp mắt.
Vài hôm trước đến thăm Hàn Đại Kim, anh mới biết cha vợ ở cạnh bên chăm sóc cha mình ăn uống suốt thời gian này.
Trông cha phúc hậu hơn xưa.
Trước đây ông gặp và nói chuyện với người thành phố luôn có ánh mắt tự ti, hiện tại tán gẫu với cha vợ không còn sợ nữa.
Hàn Đại Kim nằm viện một tháng, cơn đau lưng đã thuyên giảm nhờ vật lý trị liệu.
Ngoài ra, ông còn được kiểm tra sức khỏe tổng quát, sẵn chữa luôn bệnh đau dạ dày dai dẳng từ xưa, bồi bổ sức khỏe.
Sau khi trở về từ Quế Lâm, Hàn Học Mỹ nhìn thấy cha còn ở Dương Thành, cô ấy nói đùa rằng giữ ông ở lại Dương Thành luôn.
Hàn Đại Kim đã ở đây một khoảng thời gian, không phải là không nghĩ đến, nhưng cuối cùng ông lắc đầu: “Cuối năm sau, anh trai với chị dâu con cất nhà, cha phải về trông coi. Cất nhà mà không ai coi thì không được.”
Sao lại quên béng chuyện này?
Nói rồi Hàn Đại Kim thở dài: “Phải khuyên anh chị con cất nhà từ năm ngoái rồi, tiền công chưa tăng cao, một ngày công chỉ hai đồng. Năm nay mướn người phải bao thầu. Nếu cất nhà vào thời điểm trước chỉ cần một ngàn rưỡi, năm nay Tôn Hưng bao thầu, mọi tiền công tổng cộng hơn ba ngàn.”
Hàn Đại Kim đau lòng khi nhắc đến vấn đề này.
Năm 85, không chỉ tăng giá công thợ, mà mọi vật tư đều tăng giá.
Trung Quốc thực hiện ‘cơ chế kép’, doanh nghiệp tư nhân và doanh nghiệp nhà nước song hành, nhiều nơi ở miền Nam không thể mua những mặt hàng do nhà nước trợ cấp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro