Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân
Chương 1055
Lưu Lưu Trư
2024-08-27 09:47:02
Hiện nay nhiều người đang đồn đại rằng, nơi bán những mặt hàng hàng ấy, có rất nhiều người nằm trong công ty, cắt xén nguồn vật tư trợ cấp của nhà nước, rồi bán ra thị trường, ăn phần chênh lệch.
Giá cả tăng, tiền công cũng tăng theo.
Hàn Học Mỹ thổn thức: “Năm ngoái chị dâu muốn cất nhà nhưng thấy nhà con mới cất xong, không còn sức lo cho nhà mình. Chị dâu chẳng hề nhắc đến chuyện ấy, chỉ nói rằng xây càng sớm càng tốt, chị ấy là như thế, có chịu thiệt vẫn không nói ra. Người khác dù có tiền, chưa chắc đã bỏ qua việc này.”
Hai người nói tới đây đều cảm thấy Vu Tiểu Lệ thật sự là một cô gái tuyệt vời.
Người già trong thôn, ai mà không mắc chứng đau chân đau lưng.
Con dâu gọi điện đến kêu ông lên Dương Thành ở một thời gian, chữa trị cơn đau lưng.
Ban đầu, Hàn Đại Kim không muốn đi, người già sợ tốn tiền mà, nhưng Vu Tiểu Lệ nói với ông rằng, chữa bệnh đau lưng trước, lỡ đến nửa cuối năm tái phát làm chậm trễ việc cất nhà, Hàn Đại Kim mới đồng ý lên Dương Thành chữa trị.
Hàn Đại Kim chỉ vào đống túi nhỏ túi lớn: “Con mới mua về sao?”
Hàn Học Mỹ cười hì hì: “Con vừa ghé Dương Sóc, ngày mai con phụ việc ở tiệm nhà ga, anh chị cho con đi chơi.”
Nói ra, Hàn Đại Kim lại xót tiền: “Anh con kiếm tiền không nhiều bằng chị dâu, chúng ta đừng gây thêm phiền cho anh chị nữa, tránh khiến anh trai khó xử. Cha thấy không còn cách chữa trị cái lưng này rồi, bác sĩ dặn không khuân vác vật nặng, bổ sung thuốc hỗ trợ xương khớp sẽ thuyên giảm.”
Nói rồi, ông đứng dậy.
Cơn đau lưng ập tới trong lúc Hàn Đại Kim làm ruộng, người khuân vác đồ nặng một cách nhẹ nhàng ở độ tuổi năm mươi, giờ đây nặng nhọc lên xuống giường từ sau khi cơn đau lưng bùng phát. Ông nằm dưỡng bệnh từ dịp tết tới giờ đã nửa tháng mới đỡ.
Hàn Học Mỹ đỡ cha dậy: “Cha còn đau không ạ?”
Hàn Đại Kim xua tay nói: “Không còn đau nữa, chỉ là phải tốn nhiều tiền thì cái lưng này mới khỏi, sau này cha không dùng sức được nữa. Ngày mai con ghé tiệm, cha cũng về nhà luôn. Năm nay không vướng bận gì, cha chọn ngày nào mát mẻ, cho người hạ nền.”
Nghĩ tới mớ tiền ấy đã đau lòng.
Lúc mới lên Dương Thành, lưng ông gần như không duỗi thẳng được, bây giờ không dùng sức nhiều, về cơ bản không cản trở sinh hoạt, số tiền bỏ ra xứng đáng.
Hai cha con đang nói chuyện, vợ chồng Vu Tiểu Lệ cũng tới.
Nghe nói Hàn Đại Kim sắp xuất viện, họ cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao ông đã ở Dương Thành quá lâu, nửa tháng trước Hàn Đại Kim cũng nói muốn về nhà.
Bây giờ trông người cha già mập mạp hơn xưa nhờ một tháng được nghỉ dưỡng, sắc mặt tươi tắn, Hàn Học Lễ thầm nghĩ số tiền bỏ ra thật xứng đáng.
Cả nhà trò chuyện rôm rả, cùng nhau dùng bữa tối, sau đó về nhà.
Cả tháng tám bận rộn, nhà máy bàn bạc hợp tác chiến lược với nhà máy ở Bắc Kinh, chỉ trong vòng một tháng, nhà máy của Lý Tuệ Kiều đã lấy năm mươi ngàn tệ hàng hóa. Tại nhà ga, đồ uống đang rơi vào tình trạng cháy hàng.
Thị trường phía Nam hiện nay rất ít đồ uống có ga, khi mới ra mắt thị trường phản hồi không tốt lắm, nhưng thuận lợi là đang là mùa hè, mùa hè là mùa thức uống lạnh, Vu Tiểu Lệ bảo cửa tiệm làm thêm đá viên để bán, và phản hồi kỳ cực tốt.
Mùa hè là thời điểm bận rộn nhất của các cửa tiệm ga tàu.
Giá cả tăng, tiền công cũng tăng theo.
Hàn Học Mỹ thổn thức: “Năm ngoái chị dâu muốn cất nhà nhưng thấy nhà con mới cất xong, không còn sức lo cho nhà mình. Chị dâu chẳng hề nhắc đến chuyện ấy, chỉ nói rằng xây càng sớm càng tốt, chị ấy là như thế, có chịu thiệt vẫn không nói ra. Người khác dù có tiền, chưa chắc đã bỏ qua việc này.”
Hai người nói tới đây đều cảm thấy Vu Tiểu Lệ thật sự là một cô gái tuyệt vời.
Người già trong thôn, ai mà không mắc chứng đau chân đau lưng.
Con dâu gọi điện đến kêu ông lên Dương Thành ở một thời gian, chữa trị cơn đau lưng.
Ban đầu, Hàn Đại Kim không muốn đi, người già sợ tốn tiền mà, nhưng Vu Tiểu Lệ nói với ông rằng, chữa bệnh đau lưng trước, lỡ đến nửa cuối năm tái phát làm chậm trễ việc cất nhà, Hàn Đại Kim mới đồng ý lên Dương Thành chữa trị.
Hàn Đại Kim chỉ vào đống túi nhỏ túi lớn: “Con mới mua về sao?”
Hàn Học Mỹ cười hì hì: “Con vừa ghé Dương Sóc, ngày mai con phụ việc ở tiệm nhà ga, anh chị cho con đi chơi.”
Nói ra, Hàn Đại Kim lại xót tiền: “Anh con kiếm tiền không nhiều bằng chị dâu, chúng ta đừng gây thêm phiền cho anh chị nữa, tránh khiến anh trai khó xử. Cha thấy không còn cách chữa trị cái lưng này rồi, bác sĩ dặn không khuân vác vật nặng, bổ sung thuốc hỗ trợ xương khớp sẽ thuyên giảm.”
Nói rồi, ông đứng dậy.
Cơn đau lưng ập tới trong lúc Hàn Đại Kim làm ruộng, người khuân vác đồ nặng một cách nhẹ nhàng ở độ tuổi năm mươi, giờ đây nặng nhọc lên xuống giường từ sau khi cơn đau lưng bùng phát. Ông nằm dưỡng bệnh từ dịp tết tới giờ đã nửa tháng mới đỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Học Mỹ đỡ cha dậy: “Cha còn đau không ạ?”
Hàn Đại Kim xua tay nói: “Không còn đau nữa, chỉ là phải tốn nhiều tiền thì cái lưng này mới khỏi, sau này cha không dùng sức được nữa. Ngày mai con ghé tiệm, cha cũng về nhà luôn. Năm nay không vướng bận gì, cha chọn ngày nào mát mẻ, cho người hạ nền.”
Nghĩ tới mớ tiền ấy đã đau lòng.
Lúc mới lên Dương Thành, lưng ông gần như không duỗi thẳng được, bây giờ không dùng sức nhiều, về cơ bản không cản trở sinh hoạt, số tiền bỏ ra xứng đáng.
Hai cha con đang nói chuyện, vợ chồng Vu Tiểu Lệ cũng tới.
Nghe nói Hàn Đại Kim sắp xuất viện, họ cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao ông đã ở Dương Thành quá lâu, nửa tháng trước Hàn Đại Kim cũng nói muốn về nhà.
Bây giờ trông người cha già mập mạp hơn xưa nhờ một tháng được nghỉ dưỡng, sắc mặt tươi tắn, Hàn Học Lễ thầm nghĩ số tiền bỏ ra thật xứng đáng.
Cả nhà trò chuyện rôm rả, cùng nhau dùng bữa tối, sau đó về nhà.
Cả tháng tám bận rộn, nhà máy bàn bạc hợp tác chiến lược với nhà máy ở Bắc Kinh, chỉ trong vòng một tháng, nhà máy của Lý Tuệ Kiều đã lấy năm mươi ngàn tệ hàng hóa. Tại nhà ga, đồ uống đang rơi vào tình trạng cháy hàng.
Thị trường phía Nam hiện nay rất ít đồ uống có ga, khi mới ra mắt thị trường phản hồi không tốt lắm, nhưng thuận lợi là đang là mùa hè, mùa hè là mùa thức uống lạnh, Vu Tiểu Lệ bảo cửa tiệm làm thêm đá viên để bán, và phản hồi kỳ cực tốt.
Mùa hè là thời điểm bận rộn nhất của các cửa tiệm ga tàu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro