Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân
Chương 1058
Lưu Lưu Trư
2024-08-27 09:47:02
Nhưng con người luôn nổi loạn như vậy, những người không có quan hệ rộng thì lại ước gì được bố mẹ giúp đỡ, còn những người có sẵn chỗ dựa thì lại muốn thoát khỏi sự kiểm soát của bố mẹ.
Ở nhà, Vương Kỳ đã bị bố và anh trai mắng cho một trận, bây giờ cô ấy còn không muốn quay về nhà.
Lúc này cô ấy chỉ muốn một cái ôm ấm áp từ bạn bè mà thôi.
"Cha và anh trai tớ cứ chỉ vào tớ mà mắng mỏ. Anh trai tớ chỉ thiếu điều nói là não tớ bị úng nước thôi."
Anh trai của Vương Kỳ chỉ hơn cô ấy có một tuổi.
Từ nhỏ tới lớn hai anh em đã hay cãi nhau.
Anh trai cô ấy tốt nghiệp trung học, dù đã vào đơn vị công tác nhưng nếu muốn thăng tiến thì vẫn còn bị ràng buộc bởi trình độ học vấn, khó khăn lắm mới trông chờ được cô em gái thi đỗ đại học.
Ai ngờ cô ấy lại đăng ký nguyện vọng vào tỉnh bên mà không nói cho cả nhà biết.
Vương Kỳ không thể chịu đựng cảnh cả nhà náo loạn, cho nên không muốn quay lại chút nào.
Cô ấy ở ỳ chỗ này không chịu đi.
"Vẫn là anh trai của cậu tốt hơn, học cũng giỏi, tính cách lại rất dịu dàng. Tại sao anh của tớ lại giống y chang như La Sát vậy chứ?"
Nghĩ đến sự giúp đỡ của anh trai trong thời gian qua, nếu không được nhận vào đại học, Hàn Học Mỹ sẽ cảm thấy rất có lỗi với anh trai mình.
Cô ấy cảm thấy mắc nợ anh trai chỗ thức ăn đã cho vào bụng suốt thời gian qua.
Hơn nữa, cô ấy vốn tưởng nếu mình không thi đậu đại học thì sẽ đến làm việc trong cửa hàng, nhưng khi biết điểm thi của mình không tệ, trong lòng cô ấy đã bắt đầu nhen nhóm một tia hy vọng.
Bây giờ nếu lại gọi Hàn Học Mỹ đến làm ở cửa hàng, cô ấy cũng cảm thấy mình không thể chịu khổ như trước nữa.
Cho dù có kiếm được nhiều tiền thì cũng có nghĩa lý gì đâu chứ?
Đâu ai muốn suốt đời bán bún lòng trong một quán ăn nhỏ?
Huống hồ, mục tiêu của Hàn Học Mỹ là trở thành một người bác sĩ.
“Anh trai tớ rất tốt.” Hàn Học Mỹ hạ thấp giọng, nói: “Nếu tớ thi trượt, anh trai tớ sẽ rất buồn.”
Vương Kỳ nghẹn ngào:
"Được rồi, chắc chắn cậu sẽ có thể vượt qua kỳ thi này thôi. Tớ nghe nói thông báo nhập học cho sinh viên đại học chậm hơn thông báo cho các trường cao đẳng một chút. Bọn mình đợi thêm một thời gian. Nhân tiện, Học Mỹ này, hôm nay tớ ở lại cửa hàng của cậu không về nữa, ở cửa hàng chỗ của cậu mát hơn nhà tớ.”
Hàn Học Mỹ có chút không nói nên lời, cậu không sao đấy chứ?
"Trong cửa hàng còn có cả quạt điện và ti vi, điều kiện làm việc của chỗ cậu cũng tốt quá đi."
Ngày hôm sau, lão Đường đến cửa hàng, thấy Hàn Học Mỹ đã bắt đầu bận rộn.
Có rất nhiều việc phải làm vào buổi sáng, lão Đường chào Hàn Học Mỹ một câu rồi lên lầu dọn đồ uống như thường lệ.
Hàng hóa trong cửa hàng được chuyển đi nhanh chóng.
Thường thì Vương Hồng Kỳ chuyển trước một ít đêm hôm trước, nhưng vào ban ngày nhân viên không được rời quầy hàng, việc bổ sung hàng hóa phụ thuộc vào lão Đường.
"Chú à, chú cứ để đó đi, cháu sẽ chuyển đồ sau." Sau khi Hàn Đại Kim xuất viện, Hàn Học Mỹ càng tôn trọng lão Đường hơn.
Hai ông già cũng trạc tuổi nhau, cô ấy không muốn kêu lão Đường làm loại công việc chân tay này.
Khi những đồ uống này được chuyển từ nhà máy tới, có một nửa hàng hóa được đặt ở tầng một, nửa còn lại được đặt ở tầng trên, khi nào tầng một hết hàng thì mới lấy từ tầng trên xuống.
Ở nhà, Vương Kỳ đã bị bố và anh trai mắng cho một trận, bây giờ cô ấy còn không muốn quay về nhà.
Lúc này cô ấy chỉ muốn một cái ôm ấm áp từ bạn bè mà thôi.
"Cha và anh trai tớ cứ chỉ vào tớ mà mắng mỏ. Anh trai tớ chỉ thiếu điều nói là não tớ bị úng nước thôi."
Anh trai của Vương Kỳ chỉ hơn cô ấy có một tuổi.
Từ nhỏ tới lớn hai anh em đã hay cãi nhau.
Anh trai cô ấy tốt nghiệp trung học, dù đã vào đơn vị công tác nhưng nếu muốn thăng tiến thì vẫn còn bị ràng buộc bởi trình độ học vấn, khó khăn lắm mới trông chờ được cô em gái thi đỗ đại học.
Ai ngờ cô ấy lại đăng ký nguyện vọng vào tỉnh bên mà không nói cho cả nhà biết.
Vương Kỳ không thể chịu đựng cảnh cả nhà náo loạn, cho nên không muốn quay lại chút nào.
Cô ấy ở ỳ chỗ này không chịu đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vẫn là anh trai của cậu tốt hơn, học cũng giỏi, tính cách lại rất dịu dàng. Tại sao anh của tớ lại giống y chang như La Sát vậy chứ?"
Nghĩ đến sự giúp đỡ của anh trai trong thời gian qua, nếu không được nhận vào đại học, Hàn Học Mỹ sẽ cảm thấy rất có lỗi với anh trai mình.
Cô ấy cảm thấy mắc nợ anh trai chỗ thức ăn đã cho vào bụng suốt thời gian qua.
Hơn nữa, cô ấy vốn tưởng nếu mình không thi đậu đại học thì sẽ đến làm việc trong cửa hàng, nhưng khi biết điểm thi của mình không tệ, trong lòng cô ấy đã bắt đầu nhen nhóm một tia hy vọng.
Bây giờ nếu lại gọi Hàn Học Mỹ đến làm ở cửa hàng, cô ấy cũng cảm thấy mình không thể chịu khổ như trước nữa.
Cho dù có kiếm được nhiều tiền thì cũng có nghĩa lý gì đâu chứ?
Đâu ai muốn suốt đời bán bún lòng trong một quán ăn nhỏ?
Huống hồ, mục tiêu của Hàn Học Mỹ là trở thành một người bác sĩ.
“Anh trai tớ rất tốt.” Hàn Học Mỹ hạ thấp giọng, nói: “Nếu tớ thi trượt, anh trai tớ sẽ rất buồn.”
Vương Kỳ nghẹn ngào:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được rồi, chắc chắn cậu sẽ có thể vượt qua kỳ thi này thôi. Tớ nghe nói thông báo nhập học cho sinh viên đại học chậm hơn thông báo cho các trường cao đẳng một chút. Bọn mình đợi thêm một thời gian. Nhân tiện, Học Mỹ này, hôm nay tớ ở lại cửa hàng của cậu không về nữa, ở cửa hàng chỗ của cậu mát hơn nhà tớ.”
Hàn Học Mỹ có chút không nói nên lời, cậu không sao đấy chứ?
"Trong cửa hàng còn có cả quạt điện và ti vi, điều kiện làm việc của chỗ cậu cũng tốt quá đi."
Ngày hôm sau, lão Đường đến cửa hàng, thấy Hàn Học Mỹ đã bắt đầu bận rộn.
Có rất nhiều việc phải làm vào buổi sáng, lão Đường chào Hàn Học Mỹ một câu rồi lên lầu dọn đồ uống như thường lệ.
Hàng hóa trong cửa hàng được chuyển đi nhanh chóng.
Thường thì Vương Hồng Kỳ chuyển trước một ít đêm hôm trước, nhưng vào ban ngày nhân viên không được rời quầy hàng, việc bổ sung hàng hóa phụ thuộc vào lão Đường.
"Chú à, chú cứ để đó đi, cháu sẽ chuyển đồ sau." Sau khi Hàn Đại Kim xuất viện, Hàn Học Mỹ càng tôn trọng lão Đường hơn.
Hai ông già cũng trạc tuổi nhau, cô ấy không muốn kêu lão Đường làm loại công việc chân tay này.
Khi những đồ uống này được chuyển từ nhà máy tới, có một nửa hàng hóa được đặt ở tầng một, nửa còn lại được đặt ở tầng trên, khi nào tầng một hết hàng thì mới lấy từ tầng trên xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro