Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân
Chương 1059
Lưu Lưu Trư
2024-08-27 09:47:02
Lão Đường lau mồ hôi: "Cháu thân con gái, tối hôm qua đã chuyển nhiều đồ thế rồi, hôm nay nhất định phải để chú chuyển đồ cho."
Thông thường, lão Đường cũng là người bổ sung hàng hóa.
Hàn Học Mỹ lắc đầu: "Tuổi chú đã cao, đừng để tổn thương đến lưng."
Cô gái này thật đúng là biết quan tâm, lão Đường vui vẻ đáp: "Cha cháu một lần gánh mấy trăm cân nên mới bị trật eo, còn mấy cái đồ uống này có bao nhiêu đâu. Vả lại chú cũng tự biết mức độ chịu đựng của bản thân, sẽ không bị thương được đâu."
Nhưng Hàn Học Mỹ vẫn khăng khăng, để Lão Đường thu tiền, cô ấy đi vác đồ uống lên.
"Cháu vác đồ uống lên lầu, chú vác mì gói, chú thấy vậy được không?"
"Được, được rồi, chú cũng không muốn mọi người coi chú như một lão già đâu."
"Kỳ thực, chú lớn hơn cha cháu hai tuổi." Nói đến đây, trong lòng Hàn Học Mỹ cũng rất xót xa.
Tuy Hàn Đại Kim nhỏ hơn ông Đường, nhưng bởi vì lao lực trong thời gian dài nên lưng đã sớm còng xuống, rồi nhìn lại những người thành phố như lão Đường, tuy đã sáu mươi tuổi, nhưng thân hình trông không hề giống như người già.
Quả thực, khoảng cách giữa người nông thôn và người thành thị quá lớn.
Tỷ như lão Đường đổ bệnh, có bảo hiểm y tế, ông ấy sẽ không đợi đến khi chịu không nổi mới đi bệnh viện.
Một ví dụ nữa, thân thể của Hàn Đại KIm không thể so được với lão Đường, làm ruộng lâu năm không những không có tác dụng rèn luyện thân thể mà còn khiến cơ thể con người bị hao mòn nghiêm trọng.
Thời còn niên thiếu tráng kiện, sinh sống tại nông thôn, ông ấy đã bị suy dinh dưỡng trong thời gian dài.
Cho dù lúc về già có được ăn uống đầy đủ, thì sức khỏe của ông ấy không tốt bằng đồng chí Đường lâu nay vẫn ăn đồ ăn trong thành phố.
Hàn Học Mỹ nghiến răng, cô ấy không muốn về lại nông thôn nữa.
Mãi đến trưa Vu Tiểu Lệ mới đến cửa hàng.
“Cô gái nhỏ, cô đưa nhầm tiền cho tôi rồi.” Một người phụ nữ trung niên còn chưa đi, quơ quơ tờ tiền trong tay: “Đáng lẽ cô phải đưa tôi năm đồng, nhưng cô lại đưa tôi mười đồng.”
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Hàn Học Mỹ bình tĩnh lại, vội vàng xin lỗi người ta.
Thường ngày nếu như cô ấy thối nhầm tiền, người bình thường sẽ cầm tiền chạy mất.
Tuy cách ăn mặc của người phụ nữ cũng không có gì nổi trội, nhưng khi phát hiện tiền thừa, phản ứng đầu tiên của bà ấy là trả lại tiền cho Hàn Học Mỹ.
Hàn Học Mỹ nhanh chóng đổi tiền lại và cúi đầu xin lỗi đối phương.
Người phụ nữ thở dài, nói: "Phải nghiêm túc với công việc của mình, đối với một số người, năm đồng còn nhiều hơn hai ngày lương nữa đó."
Nói xong, bà ấy xách hành lý đi về phía nhà ga.
Hàn Học Mỹ thở dài, thầm nghĩ ở ga tàu loại người này thật hiếm thấy, nếu thật sự thối nhầm tiền thì thật có lỗi với chị dâu. Nhưng hôm nay đầu óc rối bời cả ngày, cô ấy không có tí sức lực nào cả.
Vu Tiểu Lệ thò đầu vào, vỗ vai Hàn Học Mỹ:
"A Mỹ, em có muốn đến trường học một chuyến không?"
"Chị dâu!"
"Dạo này chị thấy em cứ chờ đợi giấy báo trúng tuyển, có muốn tới trường học hỏi thử không?"
Giấy báo trúng tuyền đều được gửi tới trường học, có vài học sinh phải đích thân tới trường học nhận giấy, có người lấy không kịp thì giáo viên chủ nhiệm phải lấy hộ.
Nhưng trong thời gian này Hàn Học Mỹ luôn ở trong cửa hàng.
Mặc dù mỗi khi Vương Kỳ đến trường đều hỏi giúp cô ấy, nhưng đến giữa tháng tám mà còn chưa nhận được giấy báo trúng tuyển thì kể cũng lạ.
Đến nỗi Hàn Học Mỹ phải đi nghe ngóng.
Thông thường, lão Đường cũng là người bổ sung hàng hóa.
Hàn Học Mỹ lắc đầu: "Tuổi chú đã cao, đừng để tổn thương đến lưng."
Cô gái này thật đúng là biết quan tâm, lão Đường vui vẻ đáp: "Cha cháu một lần gánh mấy trăm cân nên mới bị trật eo, còn mấy cái đồ uống này có bao nhiêu đâu. Vả lại chú cũng tự biết mức độ chịu đựng của bản thân, sẽ không bị thương được đâu."
Nhưng Hàn Học Mỹ vẫn khăng khăng, để Lão Đường thu tiền, cô ấy đi vác đồ uống lên.
"Cháu vác đồ uống lên lầu, chú vác mì gói, chú thấy vậy được không?"
"Được, được rồi, chú cũng không muốn mọi người coi chú như một lão già đâu."
"Kỳ thực, chú lớn hơn cha cháu hai tuổi." Nói đến đây, trong lòng Hàn Học Mỹ cũng rất xót xa.
Tuy Hàn Đại Kim nhỏ hơn ông Đường, nhưng bởi vì lao lực trong thời gian dài nên lưng đã sớm còng xuống, rồi nhìn lại những người thành phố như lão Đường, tuy đã sáu mươi tuổi, nhưng thân hình trông không hề giống như người già.
Quả thực, khoảng cách giữa người nông thôn và người thành thị quá lớn.
Tỷ như lão Đường đổ bệnh, có bảo hiểm y tế, ông ấy sẽ không đợi đến khi chịu không nổi mới đi bệnh viện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một ví dụ nữa, thân thể của Hàn Đại KIm không thể so được với lão Đường, làm ruộng lâu năm không những không có tác dụng rèn luyện thân thể mà còn khiến cơ thể con người bị hao mòn nghiêm trọng.
Thời còn niên thiếu tráng kiện, sinh sống tại nông thôn, ông ấy đã bị suy dinh dưỡng trong thời gian dài.
Cho dù lúc về già có được ăn uống đầy đủ, thì sức khỏe của ông ấy không tốt bằng đồng chí Đường lâu nay vẫn ăn đồ ăn trong thành phố.
Hàn Học Mỹ nghiến răng, cô ấy không muốn về lại nông thôn nữa.
Mãi đến trưa Vu Tiểu Lệ mới đến cửa hàng.
“Cô gái nhỏ, cô đưa nhầm tiền cho tôi rồi.” Một người phụ nữ trung niên còn chưa đi, quơ quơ tờ tiền trong tay: “Đáng lẽ cô phải đưa tôi năm đồng, nhưng cô lại đưa tôi mười đồng.”
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Hàn Học Mỹ bình tĩnh lại, vội vàng xin lỗi người ta.
Thường ngày nếu như cô ấy thối nhầm tiền, người bình thường sẽ cầm tiền chạy mất.
Tuy cách ăn mặc của người phụ nữ cũng không có gì nổi trội, nhưng khi phát hiện tiền thừa, phản ứng đầu tiên của bà ấy là trả lại tiền cho Hàn Học Mỹ.
Hàn Học Mỹ nhanh chóng đổi tiền lại và cúi đầu xin lỗi đối phương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người phụ nữ thở dài, nói: "Phải nghiêm túc với công việc của mình, đối với một số người, năm đồng còn nhiều hơn hai ngày lương nữa đó."
Nói xong, bà ấy xách hành lý đi về phía nhà ga.
Hàn Học Mỹ thở dài, thầm nghĩ ở ga tàu loại người này thật hiếm thấy, nếu thật sự thối nhầm tiền thì thật có lỗi với chị dâu. Nhưng hôm nay đầu óc rối bời cả ngày, cô ấy không có tí sức lực nào cả.
Vu Tiểu Lệ thò đầu vào, vỗ vai Hàn Học Mỹ:
"A Mỹ, em có muốn đến trường học một chuyến không?"
"Chị dâu!"
"Dạo này chị thấy em cứ chờ đợi giấy báo trúng tuyển, có muốn tới trường học hỏi thử không?"
Giấy báo trúng tuyền đều được gửi tới trường học, có vài học sinh phải đích thân tới trường học nhận giấy, có người lấy không kịp thì giáo viên chủ nhiệm phải lấy hộ.
Nhưng trong thời gian này Hàn Học Mỹ luôn ở trong cửa hàng.
Mặc dù mỗi khi Vương Kỳ đến trường đều hỏi giúp cô ấy, nhưng đến giữa tháng tám mà còn chưa nhận được giấy báo trúng tuyển thì kể cũng lạ.
Đến nỗi Hàn Học Mỹ phải đi nghe ngóng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro