Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân
Có Việc Muốn Nh...
Lưu Lưu Trư
2024-08-27 09:47:02
Lúc này, Hàn Học Văn hẳn cũng chỉ thấp giọng nói vài lời thôi, nhưng hôm nay anh ta thực sự cảm thấy rất tệ.
Tiền thì bị chị dâu cầm đi mất, cái tivi kia cũng gà bay trứng vỡ. Đầu óc anh ta cứ mãi nghĩ đến chuyện này thôi.
Còn cô ta thì chỉ biết làm mọi chuyện nháo nhào lên.
Đúng là phiền phức mà.
Lần này Hàn Học Văn cũng không thèm khuyên cô ta nữa, anh ta đau đâu đi ra. Vừa mới ra khỏi thì vô tình gặp Lưu Mai Diễm, quả phụ xinh đẹp trong thôn.
Hai người suýt chút nữa đã đâm vào nhau. Hàn Học Văn nhìn xuống thì thấy đôi mắt xinh đẹp của Lưu Mai Diễm, dường như trong tim bỗng bùng lên một đốm lửa.
Dù mặt cô có vết thâm nhưng cô đã phủ phấn lên trước khi đi ra ngoài nên cũng không nhìn thấy rõ.
Lưu Mai Diễm ngoại hình không tệ, phong thái cũng đàng hoàng. Chồng cô ta trước đây lên núi, ngã xuống chết. Cô ta cũng đương còn trẻ, khắp thôn cứ truyền nhau chuyện tình cảm của cô ta.
“Ôi trời, Hàn Học Văn, anh chui từ đâu ra thế? Ôi ôi cái chân tôi.”
“Cô, cô không sao chứ?” Hàn Học Văn giơ tay ra định giúp cô ta, Lưu Mai Diễm không cầm tay anh ta nhưng lại dựa vào người hắn.
“Chân tôi hình như bị trẹo mất rồi.” Lưu Mai Diễm nhẹ nhàng đặt chân lên nền đất, còn cố ý cọ vào đùi Hàn Học Văn một chút, nhẹ giọng kêu: “Đau quá đi.”
“Thế để tôi đưa cô về nhé?”
“Tôi có việc khác muốn nhờ anh cơ.” Lưu Mai Diễm thở ra nhẹ nhàng như nhành hoa lan.
“Cô nói đi.” Hàn Học Văn thuận tay sờ soạng lên vòng eo nhỏ của quả phụ.
“Vậy đi vào trong kia rồi tôi sẽ nói cụ thể cho anh.” Lưu Mai Diễm sẽ không đời nào bỏ qua cái nhà này đâu, cô ta cũng sẽ không từ bỏ cơ hội qua lại với nam chính tương lai.
Chuyện này sẽ thú vị lắm đây.
Trong thời gian qua, mấy câu chuyện tình cảm của Lưu Mai Diễm, Hàn Học Văn nghe cũng không phải ít.
Dù sao cũng đã ăn chay mấy tháng trời, Hàn Học Văn quả thật không kìm được lửa dục lâu thêm nữa.
Lưu Mai Diễm vươn tay đỡ lấy Hàn Học Văn. Hàn Học Văn này ngoại hình trông cũng được, hơn nữa còn là công nhân viên, trình độ cũng làm cho bộ mặt của anh ta thêm phần có giá trị.
Chí ít thì anh ta còn tốt hơn lũ đàn ông lỗ mãng chỉ làm nông trong cái thôn này, đã thế lại còn biết cách săn sóc người khác nữa chứ.
“Làm phiền anh rồi.” Lưu Mai Diễm thổi khí bên tai Hàn Học Văn.
Nếu đã không quyến rũ được Hàn Học Lễ, thì em trai anh ta cũng là một lựa chọn không tồi.
Tiền thì bị chị dâu cầm đi mất, cái tivi kia cũng gà bay trứng vỡ. Đầu óc anh ta cứ mãi nghĩ đến chuyện này thôi.
Còn cô ta thì chỉ biết làm mọi chuyện nháo nhào lên.
Đúng là phiền phức mà.
Lần này Hàn Học Văn cũng không thèm khuyên cô ta nữa, anh ta đau đâu đi ra. Vừa mới ra khỏi thì vô tình gặp Lưu Mai Diễm, quả phụ xinh đẹp trong thôn.
Hai người suýt chút nữa đã đâm vào nhau. Hàn Học Văn nhìn xuống thì thấy đôi mắt xinh đẹp của Lưu Mai Diễm, dường như trong tim bỗng bùng lên một đốm lửa.
Dù mặt cô có vết thâm nhưng cô đã phủ phấn lên trước khi đi ra ngoài nên cũng không nhìn thấy rõ.
Lưu Mai Diễm ngoại hình không tệ, phong thái cũng đàng hoàng. Chồng cô ta trước đây lên núi, ngã xuống chết. Cô ta cũng đương còn trẻ, khắp thôn cứ truyền nhau chuyện tình cảm của cô ta.
“Ôi trời, Hàn Học Văn, anh chui từ đâu ra thế? Ôi ôi cái chân tôi.”
“Cô, cô không sao chứ?” Hàn Học Văn giơ tay ra định giúp cô ta, Lưu Mai Diễm không cầm tay anh ta nhưng lại dựa vào người hắn.
“Chân tôi hình như bị trẹo mất rồi.” Lưu Mai Diễm nhẹ nhàng đặt chân lên nền đất, còn cố ý cọ vào đùi Hàn Học Văn một chút, nhẹ giọng kêu: “Đau quá đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thế để tôi đưa cô về nhé?”
“Tôi có việc khác muốn nhờ anh cơ.” Lưu Mai Diễm thở ra nhẹ nhàng như nhành hoa lan.
“Cô nói đi.” Hàn Học Văn thuận tay sờ soạng lên vòng eo nhỏ của quả phụ.
“Vậy đi vào trong kia rồi tôi sẽ nói cụ thể cho anh.” Lưu Mai Diễm sẽ không đời nào bỏ qua cái nhà này đâu, cô ta cũng sẽ không từ bỏ cơ hội qua lại với nam chính tương lai.
Chuyện này sẽ thú vị lắm đây.
Trong thời gian qua, mấy câu chuyện tình cảm của Lưu Mai Diễm, Hàn Học Văn nghe cũng không phải ít.
Dù sao cũng đã ăn chay mấy tháng trời, Hàn Học Văn quả thật không kìm được lửa dục lâu thêm nữa.
Lưu Mai Diễm vươn tay đỡ lấy Hàn Học Văn. Hàn Học Văn này ngoại hình trông cũng được, hơn nữa còn là công nhân viên, trình độ cũng làm cho bộ mặt của anh ta thêm phần có giá trị.
Chí ít thì anh ta còn tốt hơn lũ đàn ông lỗ mãng chỉ làm nông trong cái thôn này, đã thế lại còn biết cách săn sóc người khác nữa chứ.
“Làm phiền anh rồi.” Lưu Mai Diễm thổi khí bên tai Hàn Học Văn.
Nếu đã không quyến rũ được Hàn Học Lễ, thì em trai anh ta cũng là một lựa chọn không tồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro