Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân
Doanh Thu Cao
Lưu Lưu Trư
2024-08-27 09:47:02
Lần bán đầu tiên tính hơi rẻ, tổng lại thì vẫn còn hơn 90 tệ nữa. Với cả, việc buôn bán hôm nay cũng không quá khó khăn, nhưng cái thứ buôn bán này phải xong càng sớm càng tốt. Sau này còn có thêm nhiều người làm theo, sợ là cũng không kiếm được nhiều như bây giờ nữa.
Cô phải đào được chĩnh vàng đầu tiên trước khi kẻ khác chưa chạm tới mới được.
Một lúc sau, Hàn Học Mỹ đi tới, trên đầu toàn là mồ hôi, phía trước cô là xe kéo, phía sau là giá treo đựng hết mấy thứ đồ rồi treo ở trên lưng.
“Em đem bong bóng cá chị đưa em đi rồi. Em sẽ bán nó trước rồi bọn mình sẽ phơi tiếp sau.” Hàn Học Mỹ thả xe xuống, lau mồ hôi, thở hổn hển nói.
Đường Tiểu Lệ vội chạy lại giúp đỡ. Vừa rồi đã có vài người nhìn về phía họ, nếu cô không ở đây, bọn họ có lẽ đã tới lấy hết đống rau củ này rồi. Có lẽ ngày mai lượng người tới đây bán rau củ sẽ không ít đâu.
Hàn Học Mỹ nhìn vào sạp rau củ trống trơn, kinh ngạc kêu lên: “Bán hết luôn rồi kìa.”
Đường Tiểu Lệ so sánh: “Được gần một trăm rồi. Hôm nay bán xong thì về. Mai sẽ lại có thuyền đến.”
Hàn Học Mỹ sửng sốt: “Mới đó mà đã được một trăm rồi cơ ạ”
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng phải sẽ giàu to rồi sao.
Mọi người đứng rất xa, Đường Tiểu Lệ không dám chắc liệu có ai sẽ học theo vụ làm ăn này của cô không, nhưng may là ban đầu thu mua bong bóng cá cũng không mất tiền, việc thu hoạch rau củ cũng chả mất đồng nào, nên có lẽ cô vẫn còn có thể kiếm tiền thêm một thời gian nữa.
Lúc này đột nhiên có người tiến lại phía sạp.
Rau củ bán ra không đắt, lại còn tươi mới. Những người đến đây mua rau củ mua để ăn cho cả một tuần liền, khoảng ba đến năm cân.
Còn bong bóng cá thì ít người mua hơn, về sau thì lại càng khó bán hơn.
Người đàn bà bán trà đang ở phía không xa giờ đã đỏ mắt ghen tị rồi.
Cô ta cứ thi thoảng lại liếc mắt về phía này, rót trà cho khách mà tâm trí cứ ở đâu đâu. Vài lần ấm trà còn suýt đổ lên cả khách.
Cho đến tầm 4 giờ chiều, hàng cũng đã sắp hết sạch. Chỉ còn vài miếng bong bóng cá hơi dày không ai mua. Đường Tiểu Lệ giữ tiền trong một cuốn sổ nhỏ. Vừa mới nhìn qua cô đã rất bất ngờ. Doanh thu hôm nay đã vượt quá ba trăm đồng rồi.
Số tiền này thực sự rất lớn.
Hàn Học Mỹ chỉ chịu trách nhiệm cân và gói hàng ở bên cạnh, nhưng cô cũng đại khái đoán được họ kiếm được bao nhiêu.
Thấy chị dâu điềm đàm đóng sổ lại, tim cô càng đập nhanh hơn. Nhiều tiền như vậy trước đây cô mới chỉ được nghe qua mà thôi.
Cô phải đào được chĩnh vàng đầu tiên trước khi kẻ khác chưa chạm tới mới được.
Một lúc sau, Hàn Học Mỹ đi tới, trên đầu toàn là mồ hôi, phía trước cô là xe kéo, phía sau là giá treo đựng hết mấy thứ đồ rồi treo ở trên lưng.
“Em đem bong bóng cá chị đưa em đi rồi. Em sẽ bán nó trước rồi bọn mình sẽ phơi tiếp sau.” Hàn Học Mỹ thả xe xuống, lau mồ hôi, thở hổn hển nói.
Đường Tiểu Lệ vội chạy lại giúp đỡ. Vừa rồi đã có vài người nhìn về phía họ, nếu cô không ở đây, bọn họ có lẽ đã tới lấy hết đống rau củ này rồi. Có lẽ ngày mai lượng người tới đây bán rau củ sẽ không ít đâu.
Hàn Học Mỹ nhìn vào sạp rau củ trống trơn, kinh ngạc kêu lên: “Bán hết luôn rồi kìa.”
Đường Tiểu Lệ so sánh: “Được gần một trăm rồi. Hôm nay bán xong thì về. Mai sẽ lại có thuyền đến.”
Hàn Học Mỹ sửng sốt: “Mới đó mà đã được một trăm rồi cơ ạ”
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng phải sẽ giàu to rồi sao.
Mọi người đứng rất xa, Đường Tiểu Lệ không dám chắc liệu có ai sẽ học theo vụ làm ăn này của cô không, nhưng may là ban đầu thu mua bong bóng cá cũng không mất tiền, việc thu hoạch rau củ cũng chả mất đồng nào, nên có lẽ cô vẫn còn có thể kiếm tiền thêm một thời gian nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này đột nhiên có người tiến lại phía sạp.
Rau củ bán ra không đắt, lại còn tươi mới. Những người đến đây mua rau củ mua để ăn cho cả một tuần liền, khoảng ba đến năm cân.
Còn bong bóng cá thì ít người mua hơn, về sau thì lại càng khó bán hơn.
Người đàn bà bán trà đang ở phía không xa giờ đã đỏ mắt ghen tị rồi.
Cô ta cứ thi thoảng lại liếc mắt về phía này, rót trà cho khách mà tâm trí cứ ở đâu đâu. Vài lần ấm trà còn suýt đổ lên cả khách.
Cho đến tầm 4 giờ chiều, hàng cũng đã sắp hết sạch. Chỉ còn vài miếng bong bóng cá hơi dày không ai mua. Đường Tiểu Lệ giữ tiền trong một cuốn sổ nhỏ. Vừa mới nhìn qua cô đã rất bất ngờ. Doanh thu hôm nay đã vượt quá ba trăm đồng rồi.
Số tiền này thực sự rất lớn.
Hàn Học Mỹ chỉ chịu trách nhiệm cân và gói hàng ở bên cạnh, nhưng cô cũng đại khái đoán được họ kiếm được bao nhiêu.
Thấy chị dâu điềm đàm đóng sổ lại, tim cô càng đập nhanh hơn. Nhiều tiền như vậy trước đây cô mới chỉ được nghe qua mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro