Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân
Không Phản Đối
Lưu Lưu Trư
2024-08-27 09:47:02
Thủ quỹ và kế toán lại nhìn nhau.
Nếu Đường Tiểu Lệ đã nói đến thế, chứng tỏ rằng cô cũng không phải là đến để gây sự.
Hai người họ đã đi xin chỉ thị của lãnh đạo, lãnh đạo tất nhiên là đồng ý hỏi lại ý kiến của Hàn Học Lễ, có thể sẽ mất một thời gian để tìm người khi gọi điện đến trường học.
Đường Tiểu Lệ như ngồi trên bàn chông, rốt cuộc cô có thể lấy được số tiền này hay không? Rốt cuộc là bao nhiêu tiền đây?
Thời gian chờ đợi có chút lâu, nhưng có báo để xem nên Đường Tiểu Lệ cũng không nhàm chán lắm.
Lúc này, trên báo đã nhắc đến chuyện kiến thiết lại kinh tế. Hơn nữa, còn cổ vũ cư dân trong thành phố theo hướng tự chủ xây dựng sự nghiệp.
Chuyện này có hai ý nghĩa.
Đầu tiên, sẽ có một số lượng lớn cư dân trong thành phố bị thất nghiệp, nhưng thành phố sẽ không thể nào có đủ công việc để sắp xếp cho nhiều người như vậy được.
Thứ hai, bây giờ thái độ của xã hội đối với việc đầu cơ, kinh doanh buôn bán đã khác xưa. Trong xã hội đang khuyến khích và hướng dẫn cư dân tự khởi nghiệp, tự mình giải quyết vấn đề việc làm.
Cô đọc báo chăm chú đến mức Manh Manh cũng hứng thú thò đầu nhỏ lại gần, nghiêm túc nhìn vào tờ báo.
Vừa nhìn thấy như vậy, cô đã bật cười, Manh Manh cũng muốn tự mình đọc báo đây mà.
Cô bé nhìn trên báo có hình một đứa bé, đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm vào bức ảnh đen trắng trên tờ báo.
Cô bé còn nhỏ như vậy thì có thể đọc hiểu được sao?
Thôn của cô ngay cả nhà trẻ cũng không có, cũng chỉ có mấy tờ báo này để xem thôi, có đi lên thị trấn thì cũng rất khó mua được truyện tranh.
Đường Tiểu Lệ nhớ rõ, khi còn bé mình đã đọc được không ít truyện tranh, nhưng trong ký ức thời thơ ấu của Manh Manh lại chỉ có chơi bùn đất mà thôi.
Chờ đến khi lên thành phố lớn thì cô sẽ mua truyện tranh cho Manh Manh đọc. Lúc ấy, chắc hẳn cô bé sẽ cực kỳ vui vẻ.
Sau một lúc, kế toán đã trở lại.
Chắc hẳn cô ấy vừa gọi điện thoại xong, vừa vào cửa đã nói với Đường Tiểu Lệ:
“Chúng tôi đã gọi cho Hàn Học Lễ, cô quả thật có thể nhận số tiền này. Nhưng mà, tôi phải nói trước một câu, tiền này là do chính cô đến nhận, chúng tôi sẽ không thể giúp cô gánh chịu hậu quả sau này đâu.”
Lúc này, trái tim của Đường Tiểu Lệ đã hoàn toàn yên lại.
Hàn Học Lễ không phản đối cô đến nhận tiền.
Đường Tiểu Lệ gật đầu: “Nếu Hàn Học Văn hỏi thì cô cứ nói là tôi đã đến nhận rồi.”
Nếu Đường Tiểu Lệ đã nói đến thế, chứng tỏ rằng cô cũng không phải là đến để gây sự.
Hai người họ đã đi xin chỉ thị của lãnh đạo, lãnh đạo tất nhiên là đồng ý hỏi lại ý kiến của Hàn Học Lễ, có thể sẽ mất một thời gian để tìm người khi gọi điện đến trường học.
Đường Tiểu Lệ như ngồi trên bàn chông, rốt cuộc cô có thể lấy được số tiền này hay không? Rốt cuộc là bao nhiêu tiền đây?
Thời gian chờ đợi có chút lâu, nhưng có báo để xem nên Đường Tiểu Lệ cũng không nhàm chán lắm.
Lúc này, trên báo đã nhắc đến chuyện kiến thiết lại kinh tế. Hơn nữa, còn cổ vũ cư dân trong thành phố theo hướng tự chủ xây dựng sự nghiệp.
Chuyện này có hai ý nghĩa.
Đầu tiên, sẽ có một số lượng lớn cư dân trong thành phố bị thất nghiệp, nhưng thành phố sẽ không thể nào có đủ công việc để sắp xếp cho nhiều người như vậy được.
Thứ hai, bây giờ thái độ của xã hội đối với việc đầu cơ, kinh doanh buôn bán đã khác xưa. Trong xã hội đang khuyến khích và hướng dẫn cư dân tự khởi nghiệp, tự mình giải quyết vấn đề việc làm.
Cô đọc báo chăm chú đến mức Manh Manh cũng hứng thú thò đầu nhỏ lại gần, nghiêm túc nhìn vào tờ báo.
Vừa nhìn thấy như vậy, cô đã bật cười, Manh Manh cũng muốn tự mình đọc báo đây mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô bé nhìn trên báo có hình một đứa bé, đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm vào bức ảnh đen trắng trên tờ báo.
Cô bé còn nhỏ như vậy thì có thể đọc hiểu được sao?
Thôn của cô ngay cả nhà trẻ cũng không có, cũng chỉ có mấy tờ báo này để xem thôi, có đi lên thị trấn thì cũng rất khó mua được truyện tranh.
Đường Tiểu Lệ nhớ rõ, khi còn bé mình đã đọc được không ít truyện tranh, nhưng trong ký ức thời thơ ấu của Manh Manh lại chỉ có chơi bùn đất mà thôi.
Chờ đến khi lên thành phố lớn thì cô sẽ mua truyện tranh cho Manh Manh đọc. Lúc ấy, chắc hẳn cô bé sẽ cực kỳ vui vẻ.
Sau một lúc, kế toán đã trở lại.
Chắc hẳn cô ấy vừa gọi điện thoại xong, vừa vào cửa đã nói với Đường Tiểu Lệ:
“Chúng tôi đã gọi cho Hàn Học Lễ, cô quả thật có thể nhận số tiền này. Nhưng mà, tôi phải nói trước một câu, tiền này là do chính cô đến nhận, chúng tôi sẽ không thể giúp cô gánh chịu hậu quả sau này đâu.”
Lúc này, trái tim của Đường Tiểu Lệ đã hoàn toàn yên lại.
Hàn Học Lễ không phản đối cô đến nhận tiền.
Đường Tiểu Lệ gật đầu: “Nếu Hàn Học Văn hỏi thì cô cứ nói là tôi đã đến nhận rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro