Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân
Phải Lên Thành...
Lưu Lưu Trư
2024-08-27 09:47:02
Đường Tiểu Lệ đang làm canh trứng cho con gái, Hàn Manh Manh nhìn chằm chằm vào canh trứng vàng óng, nuốt nước miếng liên tục khiến cô xót xa trong lòng.
"Trứng gà là do tôi và A Mỹ nuôi, tôi muốn ăn lúc nào thì ăn!"
"Cô ăn trứng để làm gì? Cô ăn xong thì không biết chừng có thể 'chầu trời' luôn đấy."
“Vậy bà ăn đi, bà ăn xong rồi đi mà ‘chầu trời’.” Đường Tiểu Lệ giơ canh trứng đến trước mặt của Trần Tuyết Hoa, chọc cho bà ta tức điên.
Rõ ràng hai người đều là cháu ngoại, nhưng chỉ từ một quả trứng gà cũng có thể nhìn ra rõ ràng sự thiên vị của bà ta.
Trẻ con bây giờ rất ham ăn, chúng luôn nhấm nháp, nhai từ từ từng miếng một dù chỉ là một hạt đậu phộng.
Thậm chí những đứa trẻ chưa bao giờ được động vào bếp lò còn ham ăn hơn.
Hàn Manh Manh đung đưa đôi chân nhỏ của mình, vui vẻ đi theo mẹ.
Sau khi nấu canh trứng xong, cô rưới nước tương và dầu mè lên trên, mùi thơm không tả nổi.
Đường Tiểu Lệ đút cho Manh Manh, Manh Manh lại muốn mẹ ăn trước, hai mẹ con cứ đẩy tới đẩy lui.
"Mẹ ơi, trứng ăn ngon thật đó."
"Con yên tâm, về sau nhà chúng ta sẽ thường xuyên có trứng ăn."
Hàn Manh Manh ăn bát canh trứng xong, sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, cười ngọt ngào với mẹ, một đứa trẻ đáng yêu lanh lợi như vậy nếu không có mẹ thì sẽ trở thành bộ dạng gì đây?
Nghĩ đến lúc Hàn Manh Manh trưởng thành, trái tim Đường Tiểu Lệ lại nhói lên, cô thương yêu con gái như vậy, làm sao nỡ bỏ mặc con bé được chứ?
Sau khi cho con ăn no, Đường Tiểu Lệ đi đến nhà thông gia để trả lại tiền.
Không còn nợ nần gì, cuối cùng cô còn dư lại đúng một trăm hai mươi tệ, đây chính là toàn bộ gia tài của cô.
Để tới Dương Thành thì số tiền này chắc chắn không đủ.
Tiền thuê nhà mỗi tháng ít nhất cũng phải tốn năm đến mười tệ, còn phải để tiền ăn uống tiêu sài, cho con đi học, nháy mắt một cái đã tiêu hết tiền rồi, đến lúc đó cả con bé và cô đều phải chịu khổ cùng nhau.
Làng chài nhỏ này sẽ phải mất hơn mười mấy hai mươi năm để phát triển, dù sao cô cũng không thể ôm hy vọng cho đến già được.
Theo tình hình hiện tại vẫn phải đi lên thành phố thôi.
Đường Tiểu Lệ và Hàn Học Mỹ nuôi gà và chăm sóc vườn rau trong nhà, việc nhà cũng là họ làm tất.
Bận rộn cả ngày là vậy, nhưng khi họ về đến nhà lại phát hiện trứng đã bị người khác ăn mất.
"Trứng gà là do tôi và A Mỹ nuôi, tôi muốn ăn lúc nào thì ăn!"
"Cô ăn trứng để làm gì? Cô ăn xong thì không biết chừng có thể 'chầu trời' luôn đấy."
“Vậy bà ăn đi, bà ăn xong rồi đi mà ‘chầu trời’.” Đường Tiểu Lệ giơ canh trứng đến trước mặt của Trần Tuyết Hoa, chọc cho bà ta tức điên.
Rõ ràng hai người đều là cháu ngoại, nhưng chỉ từ một quả trứng gà cũng có thể nhìn ra rõ ràng sự thiên vị của bà ta.
Trẻ con bây giờ rất ham ăn, chúng luôn nhấm nháp, nhai từ từ từng miếng một dù chỉ là một hạt đậu phộng.
Thậm chí những đứa trẻ chưa bao giờ được động vào bếp lò còn ham ăn hơn.
Hàn Manh Manh đung đưa đôi chân nhỏ của mình, vui vẻ đi theo mẹ.
Sau khi nấu canh trứng xong, cô rưới nước tương và dầu mè lên trên, mùi thơm không tả nổi.
Đường Tiểu Lệ đút cho Manh Manh, Manh Manh lại muốn mẹ ăn trước, hai mẹ con cứ đẩy tới đẩy lui.
"Mẹ ơi, trứng ăn ngon thật đó."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Con yên tâm, về sau nhà chúng ta sẽ thường xuyên có trứng ăn."
Hàn Manh Manh ăn bát canh trứng xong, sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, cười ngọt ngào với mẹ, một đứa trẻ đáng yêu lanh lợi như vậy nếu không có mẹ thì sẽ trở thành bộ dạng gì đây?
Nghĩ đến lúc Hàn Manh Manh trưởng thành, trái tim Đường Tiểu Lệ lại nhói lên, cô thương yêu con gái như vậy, làm sao nỡ bỏ mặc con bé được chứ?
Sau khi cho con ăn no, Đường Tiểu Lệ đi đến nhà thông gia để trả lại tiền.
Không còn nợ nần gì, cuối cùng cô còn dư lại đúng một trăm hai mươi tệ, đây chính là toàn bộ gia tài của cô.
Để tới Dương Thành thì số tiền này chắc chắn không đủ.
Tiền thuê nhà mỗi tháng ít nhất cũng phải tốn năm đến mười tệ, còn phải để tiền ăn uống tiêu sài, cho con đi học, nháy mắt một cái đã tiêu hết tiền rồi, đến lúc đó cả con bé và cô đều phải chịu khổ cùng nhau.
Làng chài nhỏ này sẽ phải mất hơn mười mấy hai mươi năm để phát triển, dù sao cô cũng không thể ôm hy vọng cho đến già được.
Theo tình hình hiện tại vẫn phải đi lên thành phố thôi.
Đường Tiểu Lệ và Hàn Học Mỹ nuôi gà và chăm sóc vườn rau trong nhà, việc nhà cũng là họ làm tất.
Bận rộn cả ngày là vậy, nhưng khi họ về đến nhà lại phát hiện trứng đã bị người khác ăn mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro