Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân
Thời Cơ
Lưu Lưu Trư
2024-08-27 09:47:02
Nói đến chuyện này thì thật ra cũng không hiếm lắm, dù sao đi vào trong đó thì đến quỷ cũng không nhìn thấy, chỉ cần cởi quần là có thể làm việc luôn.
Cô nháy mắt với cô bé kia, khẩu hình miệng giống như đang nói “Đi.”
Nếu bọn họ muốn chạy trốn thì bây giờ chính là thời cơ tốt nhất.
Bây giờ, Đường Tiểu Lệ đang sống trong một ngôi nhà ở gần Nam Đầu Quan, cách Phúc Điền vài cây số, chỉ cần chạy trốn vài km thì sẽ về nhà được.
Lúc này, cô vẫn còn trẻ, thể lực cực kỳ tốt, cho dù phải chạy vài dặm đường thì cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi.
“Đừng nhìn về phía sau nữa, sẽ không có ai đuổi theo đâu.” Đường Tiểu Lệ thở hồng hộc, cô tìm một chỗ ngồi nghỉ ở ven đường.
Nếu bọn họ muốn đuổi theo hai cô thì sẽ phải bỏ lại cả một xe người ở đó.
“Chị, nếu mẹ em biết thì chắc chắn sẽ đánh chết em.” Cô gái khóc nức nở.
“Sẽ không đánh em đâu.” Ánh mắt Đường Tiểu Lệ kiên định nhìn về phía nhà mình.
Ngày mai, tin tức về vụ lật thuyền sẽ được truyền về thôn và mẹ của cô ấy sẽ chỉ cảm thấy may mắn thôi.
Chỉ là cô cứ quay về như vậy thì phải giải thích với người trong thôn như thế nào đây.
Đường Tiểu Lệ suy nghĩ một lúc, lau đi mồ hôi trên mặt. Khi ngón tay cô chạm vào làn da đàn hồi của mình thì trong nháy mắt, đầu ngón tay hơi run nhẹ.
Cô lại ấn mạnh vào khuôn mặt của mình một lần nữa.
Đây là cô vào thời điểm hai mươi mốt tuổi. Trải qua một lần chấn động lòng người kia thì vào giờ phút này, cô mới chân thật cảm nhận được rằng, cô đã thực sự sống lại.
“Chị, sao chị lại khóc vậy?” Cô gái nhỏ lấy ấm nước quân đội từ trong túi ra rồi uống ừng ực một hơi.
Sau đó, cô ấy còn nói mấy câu như đang an ủi cô: “Không có việc gì, em còn không sợ việc bị người khác nói khi trở về mà.”
Đường Tiểu Lệ sờ lên khuôn mặt của mình, hóa ra mặt cô đã tràn đầy nước mắt từ bao giờ.
Cô không sợ chịu khổ, nhưng đứa trẻ nhà cô đã phải chịu tội rồi.
“Chị không có việc gì, sau khi em trở về thì nhất định không được nói với người khác là đi thuyền, phải nói, phải nói…” Đầu óc Đường Tiểu Lệ nhanh chóng suy nghĩ, sau đó cô nhìn thấy một căn nhà mái ngói một tầng ở ngay trước mặt.
Có một dãy nhà thấp ở bên cạnh đường cái, trước cửa đang có rất đông người ra vào. Đây là hợp tác xã cung tiêu. Đến năm 1990, nó sẽ bị hàng loạt cửa hàng trên đường phố thay thế, trở thành một màu sắc nhỏ trong dòng sông lịch sử lâu dài.
Cô nháy mắt với cô bé kia, khẩu hình miệng giống như đang nói “Đi.”
Nếu bọn họ muốn chạy trốn thì bây giờ chính là thời cơ tốt nhất.
Bây giờ, Đường Tiểu Lệ đang sống trong một ngôi nhà ở gần Nam Đầu Quan, cách Phúc Điền vài cây số, chỉ cần chạy trốn vài km thì sẽ về nhà được.
Lúc này, cô vẫn còn trẻ, thể lực cực kỳ tốt, cho dù phải chạy vài dặm đường thì cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi.
“Đừng nhìn về phía sau nữa, sẽ không có ai đuổi theo đâu.” Đường Tiểu Lệ thở hồng hộc, cô tìm một chỗ ngồi nghỉ ở ven đường.
Nếu bọn họ muốn đuổi theo hai cô thì sẽ phải bỏ lại cả một xe người ở đó.
“Chị, nếu mẹ em biết thì chắc chắn sẽ đánh chết em.” Cô gái khóc nức nở.
“Sẽ không đánh em đâu.” Ánh mắt Đường Tiểu Lệ kiên định nhìn về phía nhà mình.
Ngày mai, tin tức về vụ lật thuyền sẽ được truyền về thôn và mẹ của cô ấy sẽ chỉ cảm thấy may mắn thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là cô cứ quay về như vậy thì phải giải thích với người trong thôn như thế nào đây.
Đường Tiểu Lệ suy nghĩ một lúc, lau đi mồ hôi trên mặt. Khi ngón tay cô chạm vào làn da đàn hồi của mình thì trong nháy mắt, đầu ngón tay hơi run nhẹ.
Cô lại ấn mạnh vào khuôn mặt của mình một lần nữa.
Đây là cô vào thời điểm hai mươi mốt tuổi. Trải qua một lần chấn động lòng người kia thì vào giờ phút này, cô mới chân thật cảm nhận được rằng, cô đã thực sự sống lại.
“Chị, sao chị lại khóc vậy?” Cô gái nhỏ lấy ấm nước quân đội từ trong túi ra rồi uống ừng ực một hơi.
Sau đó, cô ấy còn nói mấy câu như đang an ủi cô: “Không có việc gì, em còn không sợ việc bị người khác nói khi trở về mà.”
Đường Tiểu Lệ sờ lên khuôn mặt của mình, hóa ra mặt cô đã tràn đầy nước mắt từ bao giờ.
Cô không sợ chịu khổ, nhưng đứa trẻ nhà cô đã phải chịu tội rồi.
“Chị không có việc gì, sau khi em trở về thì nhất định không được nói với người khác là đi thuyền, phải nói, phải nói…” Đầu óc Đường Tiểu Lệ nhanh chóng suy nghĩ, sau đó cô nhìn thấy một căn nhà mái ngói một tầng ở ngay trước mặt.
Có một dãy nhà thấp ở bên cạnh đường cái, trước cửa đang có rất đông người ra vào. Đây là hợp tác xã cung tiêu. Đến năm 1990, nó sẽ bị hàng loạt cửa hàng trên đường phố thay thế, trở thành một màu sắc nhỏ trong dòng sông lịch sử lâu dài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro