Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân

Thử Giá Cả Thị...

Lưu Lưu Trư

2024-08-27 09:47:02

“Rau này bán như thế nào?”

Người phụ nữ kia liếc mắt nhìn qua, thật đúng là rau xanh mới mẻ vừa cắt từ trong ruộng về. Mớ nào cũng xanh biếc, trông rất tươi.

“Một hào hai xu một cân. Rau xanh này rất tươi, không phun hóa chất, bảo quản trong tủ lạnh thì có thể để được một tuần, tuyệt đối ăn ngon hơn hẳn so với rau trồng trong nhà kính.”

“Một hào hai xu” à? Hàn Học Mỹ thè lưỡi. Giá cả này có thể mua được một cân gạo rồi, chị dâu cả thật sự dám hét giá đấy.

Cô ấy sợ rằng người phụ nữ kia sẽ quay đầu đi luôn.

Còn về tiêu chuẩn giá cả của rau xanh thì Đường Tiểu Lệ cũng không biết. Bây giờ, mọi người đều tự trồng rau xanh nên cô chỉ thuận miệng hét giá vậy thôi.

Nếu người phụ nữ kia thường xuyên đi mua rau xanh thì chắc hẳn cũng tự biết so sánh giá cả. Ai biết được, người phụ nữ kia nghe thấy hai chữ “tủ lạnh” thì hơi bất ngờ liếc nhìn Đường Tiểu Lệ một cái.

“Cân cho tôi năm cân.” Người phụ nữ kia nói.

Giá cả này đối với người bên này thì có vẻ khá đắt nhưng đối với những người từ bên ngoài tới thì khá là rẻ.

Với năm cân rau xanh thì cả nhà người phụ nữ đó có thể ăn trong vòng một tuần, giá cả lại chỉ bằng một đĩa rau xanh ở Cảnh Thành. Người phụ nữ kia lập tức cảm thấy bản thân mình hôm nay rất may mắn, khuôn mặt cũng hơi thư giãn hơn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khách hàng lớn rồi.

Thấy người phụ nữ kia mua nhiều như vậy thì Đường Tiểu Lệ lập tức nịnh nọt chọn một ít rau xanh có vẻ tươi hơn rồi gói năm cân cho người kia.

Cô vừa cười tủm tỉm vừa hỏi: “Có cả bong bóng cá nữa, bà có muốn mua không? Đây đều là do ngư dân chúng tôi tự mình phơi khô, loại gì cũng có.”

Người phụ nữ nhận lấy rau xanh, sau đó lại khá bất ngờ liếc mắt nhìn Đường Tiểu Lệ một cái.

Sang bên này mua đồ thì đều cần có phiếu nên mỗi lần sang bên này thì cô ấy cũng không nghĩ đến chuyện mua đồ gì mang về.

Nhưng mà, lần này có thể mua được rau xanh giá rẻ nên cô ấy cũng có chút cảm giác thành tựu khi tiết kiệm được tiền. Ngay lúc này, cô ấy nhìn người đang đứng trước mặt cũng thuận mắt hơn nhiều.

“Có loại nào?”

“Có mấy loại sau: bong bóng cá của cá chình dùng để nấu canh, của cá tuyết miệng đỏ Trạm Giang thì có thể bổ máu, cả đực và cái đều có. Những bong bóng cá này là do chúng tôi tự phơi nắng, giá cả cũng rất phải chăng.”

Hôm nay, cô không mang theo nhiều bong bóng cá lắm, chủ yếu chỉ muốn bán thử xem giá cả thị trường ra sao.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân

Số ký tự: 0