Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân
Tiền Phụ Cấp
Lưu Lưu Trư
2024-08-27 09:47:02
Trần Vạn Bân thấy thời cơ đã chín muồi, ghé vào tai Trần Tuyết Hoa nói thầm, những tưởng cô của anh ta sẽ rất ngạc nhiên, ai ngờ Trần Tuyết Hoa nghe được lại không chút tức giận mà còn nở nụ cười.
“Được!” Trần Tuyết Hoa gần như đồng ý không chút do dự.
"Vậy, cháu còn cần một chút tiền để triển khai."
"Thế này đi, khi nào tiền phụ cấp của anh họ cháu về, cô sẽ đưa cháu hai trăm tệ."
Tiền trợ cấp cũng chỉ có ba trăm tệ thôi đấy!
Trần Vạn Bân vội vàng gật đầu, ghi nhớ câu này trong lòng.
Tiền phụ cấp?
Đường Tiểu Lệ không ngờ còn có cái này.
Hàn Học Lễ thế mà còn có tiền phụ cấp sao?
Cô chưa bao giờ biết về chuyện này, mà mẹ chồng cũng luôn giấu diếm cô.
Theo lời của mẹ chồng, bà ta đã nuôi Hàn Học Lễ học đại học, còn phải nuôi thêm mẹ con cô, nên bà ta thực sự cho rằng mình là một vị Bồ Tát sống.
Sau bữa sáng ngày hôm sau, trong thôn truyền ra một tin tức chấn động.
Nghe nói rằng góa phụ Lưu Mai Diễm bị người ta đánh đập, khuôn mặt của cô ta bầm tím tới mức không dám bước chân ra ngoài.
Cuối cùng, buổi sáng cô ta chịu không đựng nổi, bèn ôm đầu đi lên thị trấn lánh nạn, nhưng lại bị những người đi làm từ sáng sớm bắt gặp phải.
Người nhà quê ấy mà, vừa không có điện vừa không có trò gì để giải trí, nếu không cãi nhau thì cũng buôn chuyện suốt ngày, trí tưởng tượng của bọn họ không thua kém gì tiểu thuyết gia đâu.
Người đang nói kể lại sinh động như thật: “Con ranh đó lắm tiền lắm, chắc chắn là lén lút với trai ở bên ngoài rồi, chồng chết vài năm, mấy lời chót lưỡi đầu môi đã quẳng đi từ lâu rồi.”
Lưu Mai Diễm đã bí mật giới thiệu người cho kẻ buôn lậu được mấy năm, kiếm được hàng nghìn nhân dân tệ tiền bẩn thỉu rồi.
Lần này e rằng ngay cả thanh danh lẫn tiền bạc của cô ta đều phải chịu tổn thất.
Hàn Tuyết Mai ở ngoài nghe được, khó hiểu mà nhắc nhở Đường Tiểu Lệ: "Chị dâu, sau này chị đừng chơi với cô ta."
Đường Tiểu Lệ gật đầu: "Chị biết mà."
Người phụ nữ lòng dạ độc ác này thực sự đã vì nhắm vào gia đình của cô mà hại cô thành ra như vậy.
Xúi giục cô nhập cư trái phép còn chưa đủ, cô ta còn gọi điện để báo cảnh sát bắt cô.
Sau khi ăn sáng xong, cô sẽ đến nhà máy đường để hỏi về khoản phụ cấp kia.
Đi tiếp về phía đông là tới nhà máy đường, nhà máy này được khai trương từ những năm 1950, chuyên sản xuất đường mật từ cây mía.
Những năm gần đây nhà máy làm ăn khá phát đạt, tiếc là nó sẽ bị phá sản do nền kinh tế thị trường vào những năm 1990.
Toàn bộ công nhân viên sẽ bị sa thải, nhiều gia đình đã phải thất nghiệp trong một đêm.
“Được!” Trần Tuyết Hoa gần như đồng ý không chút do dự.
"Vậy, cháu còn cần một chút tiền để triển khai."
"Thế này đi, khi nào tiền phụ cấp của anh họ cháu về, cô sẽ đưa cháu hai trăm tệ."
Tiền trợ cấp cũng chỉ có ba trăm tệ thôi đấy!
Trần Vạn Bân vội vàng gật đầu, ghi nhớ câu này trong lòng.
Tiền phụ cấp?
Đường Tiểu Lệ không ngờ còn có cái này.
Hàn Học Lễ thế mà còn có tiền phụ cấp sao?
Cô chưa bao giờ biết về chuyện này, mà mẹ chồng cũng luôn giấu diếm cô.
Theo lời của mẹ chồng, bà ta đã nuôi Hàn Học Lễ học đại học, còn phải nuôi thêm mẹ con cô, nên bà ta thực sự cho rằng mình là một vị Bồ Tát sống.
Sau bữa sáng ngày hôm sau, trong thôn truyền ra một tin tức chấn động.
Nghe nói rằng góa phụ Lưu Mai Diễm bị người ta đánh đập, khuôn mặt của cô ta bầm tím tới mức không dám bước chân ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng, buổi sáng cô ta chịu không đựng nổi, bèn ôm đầu đi lên thị trấn lánh nạn, nhưng lại bị những người đi làm từ sáng sớm bắt gặp phải.
Người nhà quê ấy mà, vừa không có điện vừa không có trò gì để giải trí, nếu không cãi nhau thì cũng buôn chuyện suốt ngày, trí tưởng tượng của bọn họ không thua kém gì tiểu thuyết gia đâu.
Người đang nói kể lại sinh động như thật: “Con ranh đó lắm tiền lắm, chắc chắn là lén lút với trai ở bên ngoài rồi, chồng chết vài năm, mấy lời chót lưỡi đầu môi đã quẳng đi từ lâu rồi.”
Lưu Mai Diễm đã bí mật giới thiệu người cho kẻ buôn lậu được mấy năm, kiếm được hàng nghìn nhân dân tệ tiền bẩn thỉu rồi.
Lần này e rằng ngay cả thanh danh lẫn tiền bạc của cô ta đều phải chịu tổn thất.
Hàn Tuyết Mai ở ngoài nghe được, khó hiểu mà nhắc nhở Đường Tiểu Lệ: "Chị dâu, sau này chị đừng chơi với cô ta."
Đường Tiểu Lệ gật đầu: "Chị biết mà."
Người phụ nữ lòng dạ độc ác này thực sự đã vì nhắm vào gia đình của cô mà hại cô thành ra như vậy.
Xúi giục cô nhập cư trái phép còn chưa đủ, cô ta còn gọi điện để báo cảnh sát bắt cô.
Sau khi ăn sáng xong, cô sẽ đến nhà máy đường để hỏi về khoản phụ cấp kia.
Đi tiếp về phía đông là tới nhà máy đường, nhà máy này được khai trương từ những năm 1950, chuyên sản xuất đường mật từ cây mía.
Những năm gần đây nhà máy làm ăn khá phát đạt, tiếc là nó sẽ bị phá sản do nền kinh tế thị trường vào những năm 1990.
Toàn bộ công nhân viên sẽ bị sa thải, nhiều gia đình đã phải thất nghiệp trong một đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro