Thập Niên 80: Khu Nhà Thân Nhân Có Một Đại Mỹ Nhân
Tìm Đường Về
Lưu Lưu Trư
2024-08-27 09:47:02
Trong cốt truyện, chính bởi vì áp lực nợ nần khổng lồ đã khiến cho Đường Tiểu Lệ không thể không bí quá hóa liều, lại tiếp tục tìm đường đi nhập cư trái phép sang Cảng Thành. Mà bây giờ, cô vẫn chưa làm mất số tiền này.
Cô phải về nhà.
Chỉ là, phải đi về như thế nào đây.
Nếu cô muốn xuống xe vào ngay lúc này thì kẻ buôn lậu kia chắc chắn sẽ không cho phép.
Trên người cô đang mang theo “số tiền khổng lồ” vài trăm tệ. Nếu kẻ buôn lậu kia giở trò vô lại, người có thể không cần đi nhưng tiền thì vẫn phải giao, bất chấp mọi thứ để tranh cãi với cô thì cô cũng không chiếm lợi được.
Số tiền này có được là do vay mượn, nếu làm mất thì cô phải dùng mạng sống của mình để trả lại cho người ta. Đường Tiểu Lệ ôm balo quân đội trong tay, trong đầu đang nhanh chóng suy nghĩ.
Thời đại này, những người muốn nhập cư trái phép đều sẽ đi thuyền qua sông. Còn có người tàn nhẫn hơn, ôm lốp xe để bơi qua sông. Vì vậy, buổi tối trên sông thường xuyên có thuyền đánh cá qua lại.
Khi đi từ bên kia đến thì chở hàng hóa sang, khi trở về bên kia thì lại chở người sang. Hai đầu đều phải chở gì đó, kiếm tiền từ cả hai bên.
Ngày hôm đó, khi bọn cô xuống máy kéo thì kẻ buôn lậu kia đã thúc giục bọn cô giao tiền.
Có một cô gái nhỏ không chịu trả tiền luôn thì còn bị bọn họ đùa giỡn trêu chọc. Véo mặt xong còn véo ngực, khiến cho cô gái nhỏ kia sợ đến mức òa khóc.
Lúc sau, nhóm người này vẫn luôn nằm sấp trong mấy đồng ruộng ở xung quanh. Chờ đến khi trời tối thì sẽ có một thuyền đánh cá chở hàng đến.
Buổi tối ngày hôm đó, cô đã bị cảnh sát biên phòng bắt về. Còn cô gái nhỏ kia thì không được may mắn như vậy.
Cô gái đó vốn dĩ đã rất nhát gan, khi nghe thấy tiếng còi thì đã cực kỳ hoảng sợ và bị ngã thẳng xuống sông. Lúc ấy, Đường Tiểu Lệ vừa sợ hãi vừa bất lực. Nhiều lần cô nằm ngủ đều có thể mơ thấy hình ảnh cô bé đó bị chết đuối.
Đường Tiểu Lệ bình tĩnh lại. Đợi đến khi xuống xe thì nhất định kẻ buôn lậu kia sẽ đòi tiền.
Phải làm như thế nào mới có thể tránh đi tầm nhìn của kẻ buôn lậu đó và an toàn rời đi đây?
Đột nhiên, có một người kéo nhẹ ống tay áo của cô.
Đường Tiểu Lệ quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt to.
Chủ nhân của đôi mắt to kia là một cô gái nhỏ mặc áo sơ mi hoa. Cô ấy mỉm cười với cô, bộ dạng có chút nhút nhát, có lẽ chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi.
Đường Tiểu Lệ đã quá quen thuộc với cô bé ấy.
Cô phải về nhà.
Chỉ là, phải đi về như thế nào đây.
Nếu cô muốn xuống xe vào ngay lúc này thì kẻ buôn lậu kia chắc chắn sẽ không cho phép.
Trên người cô đang mang theo “số tiền khổng lồ” vài trăm tệ. Nếu kẻ buôn lậu kia giở trò vô lại, người có thể không cần đi nhưng tiền thì vẫn phải giao, bất chấp mọi thứ để tranh cãi với cô thì cô cũng không chiếm lợi được.
Số tiền này có được là do vay mượn, nếu làm mất thì cô phải dùng mạng sống của mình để trả lại cho người ta. Đường Tiểu Lệ ôm balo quân đội trong tay, trong đầu đang nhanh chóng suy nghĩ.
Thời đại này, những người muốn nhập cư trái phép đều sẽ đi thuyền qua sông. Còn có người tàn nhẫn hơn, ôm lốp xe để bơi qua sông. Vì vậy, buổi tối trên sông thường xuyên có thuyền đánh cá qua lại.
Khi đi từ bên kia đến thì chở hàng hóa sang, khi trở về bên kia thì lại chở người sang. Hai đầu đều phải chở gì đó, kiếm tiền từ cả hai bên.
Ngày hôm đó, khi bọn cô xuống máy kéo thì kẻ buôn lậu kia đã thúc giục bọn cô giao tiền.
Có một cô gái nhỏ không chịu trả tiền luôn thì còn bị bọn họ đùa giỡn trêu chọc. Véo mặt xong còn véo ngực, khiến cho cô gái nhỏ kia sợ đến mức òa khóc.
Lúc sau, nhóm người này vẫn luôn nằm sấp trong mấy đồng ruộng ở xung quanh. Chờ đến khi trời tối thì sẽ có một thuyền đánh cá chở hàng đến.
Buổi tối ngày hôm đó, cô đã bị cảnh sát biên phòng bắt về. Còn cô gái nhỏ kia thì không được may mắn như vậy.
Cô gái đó vốn dĩ đã rất nhát gan, khi nghe thấy tiếng còi thì đã cực kỳ hoảng sợ và bị ngã thẳng xuống sông. Lúc ấy, Đường Tiểu Lệ vừa sợ hãi vừa bất lực. Nhiều lần cô nằm ngủ đều có thể mơ thấy hình ảnh cô bé đó bị chết đuối.
Đường Tiểu Lệ bình tĩnh lại. Đợi đến khi xuống xe thì nhất định kẻ buôn lậu kia sẽ đòi tiền.
Phải làm như thế nào mới có thể tránh đi tầm nhìn của kẻ buôn lậu đó và an toàn rời đi đây?
Đột nhiên, có một người kéo nhẹ ống tay áo của cô.
Đường Tiểu Lệ quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt to.
Chủ nhân của đôi mắt to kia là một cô gái nhỏ mặc áo sơ mi hoa. Cô ấy mỉm cười với cô, bộ dạng có chút nhút nhát, có lẽ chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi.
Đường Tiểu Lệ đã quá quen thuộc với cô bé ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro