Chương 30 - Nhất Định Không Để Lại Cho Bà Ta

Bắt Cá

2024-08-10 09:08:42

Khi Diệp Lệ Bình đi, Lộ Uyển ở đây thì cũng thôi, nhưng Lộ Uyển không ở đó thì ai có thể quản được Trương Tiếu Muội?

"Chỉ cần cô đục một lỗ trên tường sân là được."

Trương Tiếu Muội vỗ tay, "Đúng vậy, tại sao tôi không nghĩ ra, tôi quả thực không cần phải vội."

"Cô chỉ là không nhìn thấy dưới ánh đèn, nhất thời không nghĩ ra mà thôi."

Chu Quế Hồng nhìn chiếc xe jeep đậu trước cửa, tấm tắc khen ngợi, "Chiếc xe này thật không tệ, chắc không ít tiền đâu."

Nói xong, chị ta nháy mắt ra hiệu với Trương Tiếu Muội, ý là Diệp Lệ Bình hiện tại chắc chắn sống rất tốt, trong suy nghĩ của họ, xe hơi là thứ chỉ có cán bộ hoặc ông chủ lớn mới mua được.

“Đồng chí Diệp, đồng chí xem chúng tôi đã bắt được không ít cá về này.”

Chạng vạng, Tiểu Lư và Nhiếp Minh Ngưng lần lượt bước vào sân, trong chiếc thùng nhựa màu đỏ có vài con cá đang nhảy nhót. Con nhỏ nhất chỉ bằng bàn tay, con lớn nhất nặng tới ba, bốn cân, do Nhiếp Minh Ngưng cởi áo xuống sông bắt được.

Nhiếp Minh Ngưng đi chân không, quần dài ướt sũng nước nhỏ tong tong, chiếc áo phông màu xanh quân đội cũng dính chặt vào người, làm lộ rõ đường nét cơ thể săn chắc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nếu như bình thường, người ướt hẳn đã không cần mặc áo phông, đàn ông lại sợ lộ thân trên ư?

Nhưng đây không phải ở khu tập thể với nhóm bạn thân, cũng không phải ở học viện quân sự với đám bạn học và đồng đội, dù mặc áo ướt không thoải mái nhưng cũng phải chịu đựng.

Cậu lấy một bộ quần áo sạch từ cốp xe ra mặc vào, trong sân, Diệp Lệ Bình và Lộ Uyển đang ngồi coi cá.

“Hai con này cũng khá to, nhưng nhiều cá thế này, hôm nay chúng ta cũng không thể ăn hết được.”

Lộ Uyển nói, “Hay là chúng ta giữ lại hai con nhỏ, còn lại đem biếu trưởng thôn, chuyện nhà cửa cũng cần phải nhắc với trưởng thôn.”

Diệp Lệ Bình gật đầu, “Cũng được, vậy thì đem qua đó, đợi tối mẹ sẽ cùng đi con.”

Nhiếp Minh Ngưng cầm khăn lau đầu, nghe họ nói chuyện về nhà cửa liền hỏi, “Chuyện nhà cửa thế nào?”

Đây là lần đầu tiên cậu chủ động nói chuyện, từ khi họ đến vào buổi sáng, chỉ có Diệp Lệ Bình và Lộ Uyển nói chuyện, cậu hoặc là hóng gió trong sân hoặc xuống sông bắt cá.

Lộ Uyển nhận ra Nhiếp Minh Ngưng không phải là người dễ gần, mối quan hệ với Diệp Lệ Bình cũng rất xa cách. Diệp Lệ Bình chỉ nói rằng cậu là con riêng của mình, do cha yêu cầu cậu đi cùng. Đến giờ Lộ Uyển vẫn không biết tên cậu là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Nhất Định Không Để Lại Cho Bà Ta

Số ký tự: 0