Chương 30 - Nhất Định Không Để Lại Cho Bà Ta
Thuyết Phục
2024-08-10 09:08:42
Có con riêng ở đây, Diệp Lệ Bình không nói rõ nhiều điều, chẳng hạn như chị chỉ có một đứa con là Lộ Uyển, đương nhiên không thể làm hại cô, nhà họ Nhiếp có điều kiện tốt, có nền tảng mà người thường cố gắng cả đời cũng không có được, việc này giống như từ chim sẻ biến thành phượng hoàng.
Trong mắt chị, với nhan sắc của con gái, chắc chắn có thể gả vào một gia đình tốt.
Đàn ông ấy mà, đều là sinh vật sống bằng mắt, nếu không thì sao trước đây Nhiếp Nghị Vi lại chọn chị, ông ấy là thủ trưởng trong quân đội cơ mà.
Tất nhiên, bây giờ nghĩ đến chuyện kết hôn còn hơi sớm, Lộ Uyển vẫn chưa đủ tuổi, ngoài ra, Diệp Lệ Bình cũng hy vọng con gái mình tận dụng tuổi trẻ để học tập thật giỏi, có thể thi đỗ vào một trường đại học tốt thì càng tốt, chính bản thân chị ngày xưa cũng là nhờ thi đại học mà hoàn toàn thay đổi số phận.
Trước đây, Lộ Uyển đã có kế hoạch về cuộc sống tương lai của mình, đơn giản là chăm chỉ ôn tập kiến thức trung học, thi đậu vào trường đại học y khoa, bắt đầu lại từ đầu, không để cho tám năm cố gắng trước đó trở nên vô ích.
Sự xuất hiện của Diệp Lệ Bình khiến Lộ Uyển rất bối rối. Cô đã bày tỏ không muốn đến thủ đô, nhưng Diệp Lệ Bình không chấp nhận vì cô còn chưa thành niên.
Việc đến đón Lộ Uyển đã được thỏa thuận với Nhiếp Nghị Vi, chị đã đến đây, nếu không đưa được người về thì không giải thích được với chồng.
Lộ Uyển đương nhiên không thể lập tức đồng ý, cô nói rằng mình cần suy nghĩ thêm, nhưng Diệp Lệ Bình rõ ràng không muốn tốn thêm thời gian.
"Uyển Uyển, mẹ biết con là một đứa trẻ hiểu chuyện, mười sáu tuổi không phải còn nhỏ nữa, khi mẹ xuống nông thôn cũng chỉ mười tám tuổi, nhưng con đừng nghĩ một mình con có thể làm mọi thứ, xã hội không dễ dàng như con nghĩ đâu, một cô gái nhỏ như con rất dễ bị những người có ý đồ xấu nhòm ngó."
"Con xem, cha con mới mất vài ngày, gia đình bác cả của con đã bắt đầu chèn ép con, ngay cả người có quan hệ máu mủ còn như vậy, huống chi là người khác. Đây còn là trong thôn, mọi người đều biết nhau nên không quá đáng, còn có người đứng ra đòi công lý."
"Nhưng khi con bắt đầu đi học, hoặc sau này ra ngoài xã hội bị người khác bắt nạt thì sao? Con có muốn trở thành một đứa trẻ mồ côi không có cha không có mẹ, không ai chăm sóc không?"
Trong mắt chị, với nhan sắc của con gái, chắc chắn có thể gả vào một gia đình tốt.
Đàn ông ấy mà, đều là sinh vật sống bằng mắt, nếu không thì sao trước đây Nhiếp Nghị Vi lại chọn chị, ông ấy là thủ trưởng trong quân đội cơ mà.
Tất nhiên, bây giờ nghĩ đến chuyện kết hôn còn hơi sớm, Lộ Uyển vẫn chưa đủ tuổi, ngoài ra, Diệp Lệ Bình cũng hy vọng con gái mình tận dụng tuổi trẻ để học tập thật giỏi, có thể thi đỗ vào một trường đại học tốt thì càng tốt, chính bản thân chị ngày xưa cũng là nhờ thi đại học mà hoàn toàn thay đổi số phận.
Trước đây, Lộ Uyển đã có kế hoạch về cuộc sống tương lai của mình, đơn giản là chăm chỉ ôn tập kiến thức trung học, thi đậu vào trường đại học y khoa, bắt đầu lại từ đầu, không để cho tám năm cố gắng trước đó trở nên vô ích.
Sự xuất hiện của Diệp Lệ Bình khiến Lộ Uyển rất bối rối. Cô đã bày tỏ không muốn đến thủ đô, nhưng Diệp Lệ Bình không chấp nhận vì cô còn chưa thành niên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Việc đến đón Lộ Uyển đã được thỏa thuận với Nhiếp Nghị Vi, chị đã đến đây, nếu không đưa được người về thì không giải thích được với chồng.
Lộ Uyển đương nhiên không thể lập tức đồng ý, cô nói rằng mình cần suy nghĩ thêm, nhưng Diệp Lệ Bình rõ ràng không muốn tốn thêm thời gian.
"Uyển Uyển, mẹ biết con là một đứa trẻ hiểu chuyện, mười sáu tuổi không phải còn nhỏ nữa, khi mẹ xuống nông thôn cũng chỉ mười tám tuổi, nhưng con đừng nghĩ một mình con có thể làm mọi thứ, xã hội không dễ dàng như con nghĩ đâu, một cô gái nhỏ như con rất dễ bị những người có ý đồ xấu nhòm ngó."
"Con xem, cha con mới mất vài ngày, gia đình bác cả của con đã bắt đầu chèn ép con, ngay cả người có quan hệ máu mủ còn như vậy, huống chi là người khác. Đây còn là trong thôn, mọi người đều biết nhau nên không quá đáng, còn có người đứng ra đòi công lý."
"Nhưng khi con bắt đầu đi học, hoặc sau này ra ngoài xã hội bị người khác bắt nạt thì sao? Con có muốn trở thành một đứa trẻ mồ côi không có cha không có mẹ, không ai chăm sóc không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro