Thập Niên 80: Kiều Thê Thơm Ngọt, Tháo Hán Lão Công Khiêng Về Nhà
Chương 20
Nhan Mặc
2024-08-03 12:14:59
Khuôn mặt nho nhã của Tống Ngọc Trạch thoáng hiện lên một tia giận dữ: "Tô Hòa Nịnh, cô đừng quá đáng!"
Hắn muốn tiến lên một bước nhưng lại nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng sau Tô Hòa Nịnh, đủ để nhìn xuống tất cả mọi người.
Đặc biệt là đôi mắt của Tạ Niên Cảnh, lạnh lùng và sâu thẳm, trông rất hung dữ và khó chọc.
Tống Ngọc Trạch gầy gò như cây sậy đột nhiên sợ hãi.
Tô Hòa Nịnh cười: "Quá đáng? Không đọc sách, không biết thành ngữ này có nghĩa là gì~"
Tống Ngọc Trạch và Đỗ Bạch Vi thấy cô thừa nhận mình không học, thô lỗ, đều kinh ngạc, Tô Hòa Nịnh không phải rất để tâm đến chuyện này sao?
Tô Hòa Nịnh nói tiếp: "Nếu như ý các người là, vì người phụ nữ khác mà hối hôn, hủy hôn còn đổ lỗi cho tôi, khắp nơi nói tôi là người bị chồng bỏ, bây giờ còn đến tận cửa để gây sự thì có lẽ quá đáng chính là ý này."
Đỗ Bạch Vi nhìn người con gái quê này chỉ cần cười một cái cũng đẹp hơn mình gấp ngàn lần, cô ta ghen tị đến phát điên.
Lúc đầu cô ta không nên miêu tả cô gái quê này quá đẹp, đến nỗi dù cô ta có thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một nữ phụ có ngoại hình bình thường, nhiều nhất là thanh tú, còn Tô Hòa Nịnh lại đẹp một cách nổi bật.
Tống Ngọc Trạch còn muốn nói gì đó, đôi mắt đẹp động lòng người của Tô Hòa Nịnh đột nhiên chuyển động, trở nên lạnh lùng đến cực điểm: "Hôn ước là lựa chọn của cả hai, hủy hôn? Không có chuyện đó, Tống Ngọc Trạch không nói, tôi cũng sẽ hủy hôn."
"Tôi chỉ cho Tống gia một bậc thang để xuống, dù sao thì Tống Ngọc Trạch cũng là người yêu người phụ nữ khác trước, đáng tiếc là có những người, cho họ mặt mũi mà họ không cần."
Tô Hòa Nịnh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người "Không biết xấu hổ." này.
Ngay từ đầu đã cho họ một trận phủ đầu, cô muốn cho hai người họ biết, cô đây không phải dễ chọc!
Trở nên ầm ĩ như vậy, những bà tám thích hóng hớt chỉ muốn xem bộ dạng thảm hại của Tô Hòa Nịnh.
Không ngờ rằng một con thỏ nhỏ cũng có ngày cắn người!
Tô Hòa Nịnh nhìn rõ sự tức giận trong mắt Đỗ Bạch Vi, cô ta lấy sự bất hạnh của cô làm niềm vui.
Người phụ nữ méo mó này, lúc chửi rủa sau lưng thì giọng nói thô lỗ, ở đây lại giả vờ yếu đuối.
Tô Hòa Nịnh cười duyên dáng: "Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì tôi phải tiếp tục đổ nước rửa chân."
Hắn muốn tiến lên một bước nhưng lại nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng sau Tô Hòa Nịnh, đủ để nhìn xuống tất cả mọi người.
Đặc biệt là đôi mắt của Tạ Niên Cảnh, lạnh lùng và sâu thẳm, trông rất hung dữ và khó chọc.
Tống Ngọc Trạch gầy gò như cây sậy đột nhiên sợ hãi.
Tô Hòa Nịnh cười: "Quá đáng? Không đọc sách, không biết thành ngữ này có nghĩa là gì~"
Tống Ngọc Trạch và Đỗ Bạch Vi thấy cô thừa nhận mình không học, thô lỗ, đều kinh ngạc, Tô Hòa Nịnh không phải rất để tâm đến chuyện này sao?
Tô Hòa Nịnh nói tiếp: "Nếu như ý các người là, vì người phụ nữ khác mà hối hôn, hủy hôn còn đổ lỗi cho tôi, khắp nơi nói tôi là người bị chồng bỏ, bây giờ còn đến tận cửa để gây sự thì có lẽ quá đáng chính là ý này."
Đỗ Bạch Vi nhìn người con gái quê này chỉ cần cười một cái cũng đẹp hơn mình gấp ngàn lần, cô ta ghen tị đến phát điên.
Lúc đầu cô ta không nên miêu tả cô gái quê này quá đẹp, đến nỗi dù cô ta có thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một nữ phụ có ngoại hình bình thường, nhiều nhất là thanh tú, còn Tô Hòa Nịnh lại đẹp một cách nổi bật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Ngọc Trạch còn muốn nói gì đó, đôi mắt đẹp động lòng người của Tô Hòa Nịnh đột nhiên chuyển động, trở nên lạnh lùng đến cực điểm: "Hôn ước là lựa chọn của cả hai, hủy hôn? Không có chuyện đó, Tống Ngọc Trạch không nói, tôi cũng sẽ hủy hôn."
"Tôi chỉ cho Tống gia một bậc thang để xuống, dù sao thì Tống Ngọc Trạch cũng là người yêu người phụ nữ khác trước, đáng tiếc là có những người, cho họ mặt mũi mà họ không cần."
Tô Hòa Nịnh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người "Không biết xấu hổ." này.
Ngay từ đầu đã cho họ một trận phủ đầu, cô muốn cho hai người họ biết, cô đây không phải dễ chọc!
Trở nên ầm ĩ như vậy, những bà tám thích hóng hớt chỉ muốn xem bộ dạng thảm hại của Tô Hòa Nịnh.
Không ngờ rằng một con thỏ nhỏ cũng có ngày cắn người!
Tô Hòa Nịnh nhìn rõ sự tức giận trong mắt Đỗ Bạch Vi, cô ta lấy sự bất hạnh của cô làm niềm vui.
Người phụ nữ méo mó này, lúc chửi rủa sau lưng thì giọng nói thô lỗ, ở đây lại giả vờ yếu đuối.
Tô Hòa Nịnh cười duyên dáng: "Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì tôi phải tiếp tục đổ nước rửa chân."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro