Thập Niên 80: Kiều Thê Xinh Đẹp, Ông Xã Quân Nhân Không Nhịn Nổi
Không Gian Siêu...
Sương Sơ
2024-11-14 03:45:58
Buổi tối, sau khi truyền xong bình nước cuối cùng Diệp Mộc Tây được xuất viện. Hạ Anh thấy con gái còn ỉu xìu, bèn vỗ vai con gái an ủi:
“Được rồi được rồi, không phải chẳng mấy chốc nữa hai đứa sẽ lại gặp mặt nhau à? Con đừng làm chuyện điên rồ gì nữa đó.”
“Con biết rồi mẹ, con sẽ không làm chuyện gì điên rồ nữa đâu.”
Diệp Mộc Tây mấp máy môi, trong đầu chợt lóe lên vài đoạn ký ức.
Thật ra…
Cũng không phải nguyên chủ nhảy sông.
…
Diệp Mộc Tây theo Hạ Anh đi tới một tòa nhà ký túc công chức. Ký túc này có năm tầng, bốn số nhà, tổng cộng chỉ có thể đủ cho 40 gia đình ở, nhìn đèn hình như vẫn còn căn trống.
So với thời hiện đại, điều kiện nơi này không thể tính là tốt, nhưng đặt ở niên đại này, phòng ký túc xá kiểu vậy đã có thể tính là không tệ rồi, người bình thường còn không thể ở nơi này.
Quan trọng nhất là, hoàn cảnh ở đây cũng không tệ, bốn phía xanh um tươi tốt, người lại không nhiều lắm, ở đây cũng khá yên tĩnh.
“Trở về rồi?” Diệp Chính Phong đang ở trong nhà, nghe được tiếng mở cửa ông vội vàng chạy ra.
Tầm mắt ông rơi xuống người Diệp Mộc Tây, quét nhanh một vòng, xác định con gái không sao rồi ông mới thở phào nhẹ nhõm.
“Có chuyện gì không thể nói cho rõ sao? Sao lại chọn cái chết?”
Thở phào thì thở phào, nhưng ánh mắt Diệp Chính Phong nhìn Diệp Mộc Tây vẫn nghiêm nghị như trước.
“…”
“Được rồi, ông đừng mắng con bé nữa, con gái không soa là may rồi.” Hạ Anh trừng mắt liếc Diệp Chính Phong một cái.
Nếu còn kích thích con bé nữa, lỡ con bé tiếp tục nghĩ quẫn, chạy đi nhảy sông lần nữa thì phải làm sao bây giờ?
“Thân thể thế nào rồi? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Vẻ mặt Diệp Chính Phong vẫn rất nghiêm túc, nhưng giọng điệu đã hòa hoãn lại, đáy mắt còn có vẻ may mắn không cách nào giấu được.
“Đã không sao rồi ạ.” Diệp Mộc Tây nhìn Diệp Chính Phong, trong lòng hơi cảm khái, ngoài mặt thì ngoan ngoãn lắc đầu.
“Không sao là may rồi, mau vào nhà đi, cha đã nấu mấy món con thích ăn rồi.”
Căn phòng này cũng không lớn lắm, nhưng lại ấm áp vô cùng. Trên bàn cơm bằng gỗ đã bày bốn năm món ăn, còn có một món canh. Chỉ có ba người ăn, chừng này đồ ăn đã có thể tính là nhiều rồi.
Có thể nhìn ra, Diệp Chính Phong cố ý nấu nướng bồi bổ cho cô.
Diệp Mộc Tây bị Hạ Anh kéo tới bên bàn, Diệp Chính Phong đặt bát cơm xuống trước mặt hai người.
Hạ Anh gắp đầy đồ ăn vào chén cô, cảm giác gia đình ấm áp khiến Diệp Mộc Tây cũng được sưởi ấm theo.
Mặc dù bản thân ngoài ý muốn tới nơi này, nhưng hình như… cũng không tệ lắm?
Có một cặp cha mẹ như vậy, nguyên chủ thật sự rất hạnh phúc.
Chỉ là bản thân quá giỏi tác quái!
Điều kiện tốt như vậy mà nguyên chủ vẫn có thể chơi hỏng được!
Diệp Mộc Tây bệnh nặng mới khỏi, chỉ ăn một bát cơm nhỏ đã không ăn nổi nữa.
Ăn xong, cô quyết định đi tắm. Nguyên chủ đã nằm ở trung tâm y tế suốt ba ngày, cô còn mơ hồ ngửi được trên người mình có mùi hơi quái quái…
“Phù…”
Nằm trên cái giường mềm mại, Diệp Mộc Tây thở một hơi thật dài.
Tuy ở đây không có giường Simmons, nhưng giường của Hạ Anh là giường bông, mềm mại vô cùng, nằm lên cũng rất thoải mái.
Lại nói tiếp, kiếp trước khó khăn lắm cô mới trở thành đầu bếp chính bảy sao, các anh chị em đều tới chúc mừng cô.
Nhưng cô còn chưa tới được điểm tụ hội đã bị một người say rượu lái xe đưa đến đây.
“Thật đáng tiếc…” Nằm nghĩ một hồi, đột nhiên Diệp Mộc Tây thở dài nói.
“Được rồi được rồi, không phải chẳng mấy chốc nữa hai đứa sẽ lại gặp mặt nhau à? Con đừng làm chuyện điên rồ gì nữa đó.”
“Con biết rồi mẹ, con sẽ không làm chuyện gì điên rồ nữa đâu.”
Diệp Mộc Tây mấp máy môi, trong đầu chợt lóe lên vài đoạn ký ức.
Thật ra…
Cũng không phải nguyên chủ nhảy sông.
…
Diệp Mộc Tây theo Hạ Anh đi tới một tòa nhà ký túc công chức. Ký túc này có năm tầng, bốn số nhà, tổng cộng chỉ có thể đủ cho 40 gia đình ở, nhìn đèn hình như vẫn còn căn trống.
So với thời hiện đại, điều kiện nơi này không thể tính là tốt, nhưng đặt ở niên đại này, phòng ký túc xá kiểu vậy đã có thể tính là không tệ rồi, người bình thường còn không thể ở nơi này.
Quan trọng nhất là, hoàn cảnh ở đây cũng không tệ, bốn phía xanh um tươi tốt, người lại không nhiều lắm, ở đây cũng khá yên tĩnh.
“Trở về rồi?” Diệp Chính Phong đang ở trong nhà, nghe được tiếng mở cửa ông vội vàng chạy ra.
Tầm mắt ông rơi xuống người Diệp Mộc Tây, quét nhanh một vòng, xác định con gái không sao rồi ông mới thở phào nhẹ nhõm.
“Có chuyện gì không thể nói cho rõ sao? Sao lại chọn cái chết?”
Thở phào thì thở phào, nhưng ánh mắt Diệp Chính Phong nhìn Diệp Mộc Tây vẫn nghiêm nghị như trước.
“…”
“Được rồi, ông đừng mắng con bé nữa, con gái không soa là may rồi.” Hạ Anh trừng mắt liếc Diệp Chính Phong một cái.
Nếu còn kích thích con bé nữa, lỡ con bé tiếp tục nghĩ quẫn, chạy đi nhảy sông lần nữa thì phải làm sao bây giờ?
“Thân thể thế nào rồi? Có thấy chỗ nào không thoải mái không?”
Vẻ mặt Diệp Chính Phong vẫn rất nghiêm túc, nhưng giọng điệu đã hòa hoãn lại, đáy mắt còn có vẻ may mắn không cách nào giấu được.
“Đã không sao rồi ạ.” Diệp Mộc Tây nhìn Diệp Chính Phong, trong lòng hơi cảm khái, ngoài mặt thì ngoan ngoãn lắc đầu.
“Không sao là may rồi, mau vào nhà đi, cha đã nấu mấy món con thích ăn rồi.”
Căn phòng này cũng không lớn lắm, nhưng lại ấm áp vô cùng. Trên bàn cơm bằng gỗ đã bày bốn năm món ăn, còn có một món canh. Chỉ có ba người ăn, chừng này đồ ăn đã có thể tính là nhiều rồi.
Có thể nhìn ra, Diệp Chính Phong cố ý nấu nướng bồi bổ cho cô.
Diệp Mộc Tây bị Hạ Anh kéo tới bên bàn, Diệp Chính Phong đặt bát cơm xuống trước mặt hai người.
Hạ Anh gắp đầy đồ ăn vào chén cô, cảm giác gia đình ấm áp khiến Diệp Mộc Tây cũng được sưởi ấm theo.
Mặc dù bản thân ngoài ý muốn tới nơi này, nhưng hình như… cũng không tệ lắm?
Có một cặp cha mẹ như vậy, nguyên chủ thật sự rất hạnh phúc.
Chỉ là bản thân quá giỏi tác quái!
Điều kiện tốt như vậy mà nguyên chủ vẫn có thể chơi hỏng được!
Diệp Mộc Tây bệnh nặng mới khỏi, chỉ ăn một bát cơm nhỏ đã không ăn nổi nữa.
Ăn xong, cô quyết định đi tắm. Nguyên chủ đã nằm ở trung tâm y tế suốt ba ngày, cô còn mơ hồ ngửi được trên người mình có mùi hơi quái quái…
“Phù…”
Nằm trên cái giường mềm mại, Diệp Mộc Tây thở một hơi thật dài.
Tuy ở đây không có giường Simmons, nhưng giường của Hạ Anh là giường bông, mềm mại vô cùng, nằm lên cũng rất thoải mái.
Lại nói tiếp, kiếp trước khó khăn lắm cô mới trở thành đầu bếp chính bảy sao, các anh chị em đều tới chúc mừng cô.
Nhưng cô còn chưa tới được điểm tụ hội đã bị một người say rượu lái xe đưa đến đây.
“Thật đáng tiếc…” Nằm nghĩ một hồi, đột nhiên Diệp Mộc Tây thở dài nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro