Thập Niên 80: Là Bác Sĩ, Không Phải Thần Côn
Chương 21
Yên Ba Toái
2024-10-28 13:12:05
Sắc mặt vợ của Triệu Ngũ thay đổi, giọng điệu cũng trở nên sắc bén: “Em nói chuyện kiểu gì đấy, em có ý gì vậy, sao em có thể xúi giục người ta ly hôn được? Có người nào làm như em không?”
Cô ta nói như vậy, mẹ La Thường là Thường Thu Phương liền không vui, nếu là nói bà thì không sao, nhưng đụng đến con gái bà thì không được. Nếu đụng vào con gái mình bà cũng không cần nể nang gì cả.
Vì vậy, bà cũng chỉ vào vợ của Triệu Ngũ nói: “Không phải cháu cứ nói là muốn ly hôn, muốn chia tay, không muốn sống với Triệu Ngũ nữa sao? Tiểu Thường nói gì không đúng? Không phải con bé chỉ nói theo lời của cháu sao?”
“Sao nào, muốn nói ngang nói dọc gì thì đều phải do cháu nói à?”
“Muốn ly hôn thì ly hôn đi, từ hôm nay, chuyện nhà họ Triệu của các người đừng đến tìm tôi nữa, tôi không quản nổi.”
Nói xong, bà mở cửa, ra hiệu cho vợ của Triệu Ngũ mau chóng đi ra ngoài.
Vợ của Triệu Ngũ tức giận bỏ đi, cô ta vừa đi, cặp vợ chồng nhà đối diện cũng đi theo. Thường Thu Phương đóng cửa lại, thở dài, nói với La Thường: “Giờ thì tốt rồi, làm người ta tức giận.”
La Thường hỏi ngược lại: “Mẹ không phải rất lợi hại sao? Giờ lại sợ làm người ta tức giận?”
Thường Thu Phương bất lực nói: “Đều là hàng xóm, ngày nào cũng gặp mặt, ai biết ngày nào sẽ cần người khác giúp? Nếu không nhất thiết làm người ta tức giận thì cố gắng đừng làm, Tiểu Thường, sau này con đừng nói chuyện như vậy nữa.”
Nhưng La Thường lại nói: “Người này, dù mẹ không có đắc tội với cô ta thì cũng vô ích thôi, mẹ tin con đi. Dù mẹ giúp cô ta thì cô ta cũng không biết ơn mẹ đâu.”
“Cô ta không chỉ không biết ơn mẹ, mà còn nói xấu sau lưng mẹ, không tin mẹ cứ chờ xem, con không nhìn nhầm người đâu.”
“Đối với loại người này, phải cứng rắn, như vậy cô ta mới có chút kiêng dè. Dù sao thì lần sau nhà bọn họ đánh nhau, cũng sẽ không tìm đến mẹ nữa, như vậy không phải mẹ cũng được yên tĩnh sao?”
Thường Thu Phương: …
Thật ra trong lòng bà cũng phải thừa nhận lời con gái nói cũng có lý. Ở chung một đại viện lâu như vậy, vợ của Triệu Ngũ là người thế nào, bà cũng biết một chút.
Sau khi La Thường về phòng, Thường Thu Phương kéo chồng về phòng nhỏ của hai người, nhỏ giọng nói: “Ba bọn nhỏ, ông có thấy La Thường khác trước không?”
Ba của La Thường không để ý lắm, nói: “Chẳng phải rất bình thường sao? Người trẻ tuổi mà, lúc này nghĩ khác, lúc sau nghĩ khác. Nó như vậy tôi thấy tốt hơn trước, tính tình trước kia thật sự có chút mềm yếu, tôi còn sợ nó ra ngoài bị người ta bắt nạt đó.”
Cô ta nói như vậy, mẹ La Thường là Thường Thu Phương liền không vui, nếu là nói bà thì không sao, nhưng đụng đến con gái bà thì không được. Nếu đụng vào con gái mình bà cũng không cần nể nang gì cả.
Vì vậy, bà cũng chỉ vào vợ của Triệu Ngũ nói: “Không phải cháu cứ nói là muốn ly hôn, muốn chia tay, không muốn sống với Triệu Ngũ nữa sao? Tiểu Thường nói gì không đúng? Không phải con bé chỉ nói theo lời của cháu sao?”
“Sao nào, muốn nói ngang nói dọc gì thì đều phải do cháu nói à?”
“Muốn ly hôn thì ly hôn đi, từ hôm nay, chuyện nhà họ Triệu của các người đừng đến tìm tôi nữa, tôi không quản nổi.”
Nói xong, bà mở cửa, ra hiệu cho vợ của Triệu Ngũ mau chóng đi ra ngoài.
Vợ của Triệu Ngũ tức giận bỏ đi, cô ta vừa đi, cặp vợ chồng nhà đối diện cũng đi theo. Thường Thu Phương đóng cửa lại, thở dài, nói với La Thường: “Giờ thì tốt rồi, làm người ta tức giận.”
La Thường hỏi ngược lại: “Mẹ không phải rất lợi hại sao? Giờ lại sợ làm người ta tức giận?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thường Thu Phương bất lực nói: “Đều là hàng xóm, ngày nào cũng gặp mặt, ai biết ngày nào sẽ cần người khác giúp? Nếu không nhất thiết làm người ta tức giận thì cố gắng đừng làm, Tiểu Thường, sau này con đừng nói chuyện như vậy nữa.”
Nhưng La Thường lại nói: “Người này, dù mẹ không có đắc tội với cô ta thì cũng vô ích thôi, mẹ tin con đi. Dù mẹ giúp cô ta thì cô ta cũng không biết ơn mẹ đâu.”
“Cô ta không chỉ không biết ơn mẹ, mà còn nói xấu sau lưng mẹ, không tin mẹ cứ chờ xem, con không nhìn nhầm người đâu.”
“Đối với loại người này, phải cứng rắn, như vậy cô ta mới có chút kiêng dè. Dù sao thì lần sau nhà bọn họ đánh nhau, cũng sẽ không tìm đến mẹ nữa, như vậy không phải mẹ cũng được yên tĩnh sao?”
Thường Thu Phương: …
Thật ra trong lòng bà cũng phải thừa nhận lời con gái nói cũng có lý. Ở chung một đại viện lâu như vậy, vợ của Triệu Ngũ là người thế nào, bà cũng biết một chút.
Sau khi La Thường về phòng, Thường Thu Phương kéo chồng về phòng nhỏ của hai người, nhỏ giọng nói: “Ba bọn nhỏ, ông có thấy La Thường khác trước không?”
Ba của La Thường không để ý lắm, nói: “Chẳng phải rất bình thường sao? Người trẻ tuổi mà, lúc này nghĩ khác, lúc sau nghĩ khác. Nó như vậy tôi thấy tốt hơn trước, tính tình trước kia thật sự có chút mềm yếu, tôi còn sợ nó ra ngoài bị người ta bắt nạt đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro