Thập Niên 80: Là Bác Sĩ, Không Phải Thần Côn
Chương 29
Yên Ba Toái
2024-10-28 13:12:05
Khách hàng trong cửa hàng tổng hợp đều đã được nhân viên sơ tán, tên thấp bé kia rất có khả năng đã trà trộn vào dòng người, lẻn ra khỏi cửa hàng tổng hợp.
Bây giờ anh không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể điều động người ra ngoài, để các đồn cảnh sát và đội cảnh sát hình sự phối hợp phong tỏa, cố gắng sớm bắt được tên tội phạm còn lại chạy trốn.
Anh lập tức bắt tay vào sắp xếp việc lục soát, Quách Nghị đứng ở hàng sau, tận mắt nhìn thấy Đại đội trưởng Hàn Trầm phân công các tổ đi ra ngoài, đến lượt mình, cậu lớn gan nói: "Báo cáo Hàn đội, tôi muốn đến bệnh viện số 8 thực hiện nhiệm vụ lục soát."
Hàn Trầm cau mày, liếc nhìn cậu, "Tình hình bệnh viện phức tạp, tội phạm dễ ẩn nấp trong bóng tối tấn công chúng ta, không thích hợp cho người mới. Cậu đi cùng Tiểu đội trưởng Lưu là được rồi."
Quách Nghị hơi sốt ruột: "Báo cáo Hàn đội, chị tôi làm việc ở bệnh viện số 8, anh để tôi đến bệnh viện số 8 đi.”
Vốn dĩ Hàn Trầm không thích những cấp dưới không tuân lệnh, nhưng lần này lý do mà Quách Nghị đưa ra khiến anh khó phản bác.
“Được rồi, vậy lần này cậu đến bệnh viện số 8 đi, Tiểu đội trưởng Lưu, cậu đi cùng cậu ta, nhớ cẩn thận.”
Nói xong, Hàn Trầm để lại hai nhóm người ở cửa hàng tổng hợp, còn anh tự mình dẫn đội đến bệnh viện số 8.
Bệnh viện tổng cộng có sáu tầng, một nhóm người xông vào bệnh viện, lập tức chia thành nhiều nhóm, Hàn Trầm dẫn người tìm kiếm từ tầng một. Quách Nghị lại hỏi một bác sĩ đi ngang qua: “Khoa y học cổ truyền ở đâu?”
“Ở tầng ba.”
Tiểu đội trưởng Lưu nói: “Đúng lúc, Hàn đội đã dẫn người đi tìm kiếm tầng một và hai rồi. Hàn đội bảo chúng ta tìm kiếm tầng ba và bốn. Đi thôi.”
Lúc bọn họ chạy lên cầu thang, tên thấp bé kia đang ở tầng một, giả vờ là bệnh nhân ngồi chờ khám.
Hắn trốn thoát từ cửa hàng tổng hợp hữu nghị, vốn định ở đây giả vờ làm bệnh nhân, chờ cảnh sát rút lui rồi mới chạy trốn.
Lý do không chạy ngay là vì bây giờ trên đường toàn cảnh sát, hắn không dám chạy. Vì vậy hắn hòa lẫn vào đám đông, ẩn náu trong bệnh viện. Để qua mặt, thậm chí hắn còn bỏ tiền ra để khám bệnh.
Nhưng hắn không ngờ, hắn đã trốn vào bệnh viện rồi, cảnh sát vẫn đuổi theo. Hắn mất hết hy vọng, sợ bị nhận ra, nên nảy ra ý định chạy trốn.
Lợi dụng lúc mọi người không chú ý, hắn chạy dọc theo hành lang đến lối cầu thang hướng tây, định lên tầng trên, sau đó tìm một nhà vệ sinh hoặc nơi nào đó có thể ẩn náu, trốn một lúc hoặc tìm người đổi bộ quần áo.
Chạy lên cầu thang tầng hai, hắn nhìn thấy bốn năm tên đàn ông lực lưỡng từ phía cầu thang bên kia xông lên, đã vào hành lang, rõ ràng là đang tìm kiếm.
Bây giờ anh không có cách nào tốt hơn, chỉ có thể điều động người ra ngoài, để các đồn cảnh sát và đội cảnh sát hình sự phối hợp phong tỏa, cố gắng sớm bắt được tên tội phạm còn lại chạy trốn.
Anh lập tức bắt tay vào sắp xếp việc lục soát, Quách Nghị đứng ở hàng sau, tận mắt nhìn thấy Đại đội trưởng Hàn Trầm phân công các tổ đi ra ngoài, đến lượt mình, cậu lớn gan nói: "Báo cáo Hàn đội, tôi muốn đến bệnh viện số 8 thực hiện nhiệm vụ lục soát."
Hàn Trầm cau mày, liếc nhìn cậu, "Tình hình bệnh viện phức tạp, tội phạm dễ ẩn nấp trong bóng tối tấn công chúng ta, không thích hợp cho người mới. Cậu đi cùng Tiểu đội trưởng Lưu là được rồi."
Quách Nghị hơi sốt ruột: "Báo cáo Hàn đội, chị tôi làm việc ở bệnh viện số 8, anh để tôi đến bệnh viện số 8 đi.”
Vốn dĩ Hàn Trầm không thích những cấp dưới không tuân lệnh, nhưng lần này lý do mà Quách Nghị đưa ra khiến anh khó phản bác.
“Được rồi, vậy lần này cậu đến bệnh viện số 8 đi, Tiểu đội trưởng Lưu, cậu đi cùng cậu ta, nhớ cẩn thận.”
Nói xong, Hàn Trầm để lại hai nhóm người ở cửa hàng tổng hợp, còn anh tự mình dẫn đội đến bệnh viện số 8.
Bệnh viện tổng cộng có sáu tầng, một nhóm người xông vào bệnh viện, lập tức chia thành nhiều nhóm, Hàn Trầm dẫn người tìm kiếm từ tầng một. Quách Nghị lại hỏi một bác sĩ đi ngang qua: “Khoa y học cổ truyền ở đâu?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ở tầng ba.”
Tiểu đội trưởng Lưu nói: “Đúng lúc, Hàn đội đã dẫn người đi tìm kiếm tầng một và hai rồi. Hàn đội bảo chúng ta tìm kiếm tầng ba và bốn. Đi thôi.”
Lúc bọn họ chạy lên cầu thang, tên thấp bé kia đang ở tầng một, giả vờ là bệnh nhân ngồi chờ khám.
Hắn trốn thoát từ cửa hàng tổng hợp hữu nghị, vốn định ở đây giả vờ làm bệnh nhân, chờ cảnh sát rút lui rồi mới chạy trốn.
Lý do không chạy ngay là vì bây giờ trên đường toàn cảnh sát, hắn không dám chạy. Vì vậy hắn hòa lẫn vào đám đông, ẩn náu trong bệnh viện. Để qua mặt, thậm chí hắn còn bỏ tiền ra để khám bệnh.
Nhưng hắn không ngờ, hắn đã trốn vào bệnh viện rồi, cảnh sát vẫn đuổi theo. Hắn mất hết hy vọng, sợ bị nhận ra, nên nảy ra ý định chạy trốn.
Lợi dụng lúc mọi người không chú ý, hắn chạy dọc theo hành lang đến lối cầu thang hướng tây, định lên tầng trên, sau đó tìm một nhà vệ sinh hoặc nơi nào đó có thể ẩn náu, trốn một lúc hoặc tìm người đổi bộ quần áo.
Chạy lên cầu thang tầng hai, hắn nhìn thấy bốn năm tên đàn ông lực lưỡng từ phía cầu thang bên kia xông lên, đã vào hành lang, rõ ràng là đang tìm kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro