Thập Niên 80: Là Bác Sĩ, Không Phải Thần Côn
Chương 4
Yên Ba Toái
2024-10-28 13:12:05
Hai người ngồi nghiêm chỉnh, đã sẵn sàng tiếp nhận bệnh nhân. Lúc này người đàn ông trung niên béo mập kia lại nói: “Khoa trung y có bác sĩ nữ nào không? Trẻ tuổi, cao như vậy?”
Hai bác sĩ kỳ lạ nhìn nhau, tìm bác sĩ nữ, còn phải trẻ tuổi, khoa trung y không phải có một người sao?
“Có, ở phòng khám bên cạnh, phòng 312, họ La.”
Bác sĩ trung y trả lời xong, người đàn ông trung niên béo mập nói lời cảm ơn, vội vàng đi luôn, không hề dừng lại.
Chuyện gì vậy?
Hai bác sĩ nam đều có chút tò mò. Dù sao cũng đang rảnh rỗi, đợi đến khi nào lãnh đạo thông báo bọn họ thu dọn đồ đạc là được. Hai người không ở trong phòng khám nữa, đi ra khỏi phòng khám, trực tiếp đi đến cửa phòng bên cạnh.
Lúc này người đàn ông trung niên béo mập đã vào phòng 312, vượt qua bác sĩ Ngô, ngồi phịch xuống trước mặt La Thường, đặt phiếu khám bệnh và bệnh án lên bàn, dưới ánh mắt ngạc nhiên của bác sĩ Ngô, nói với La Thường: “Bác sĩ trẻ, cô xem giúp tôi, xem mặt tôi, có thể xem ra tôi bị bệnh gì không?”
“Tôi cũng không giấu cô, tôi vừa khám xong ở bệnh viện tây y, đã làm xét nghiệm. Họ nói tôi không bệnh, nhưng tôi không tin. Người khác không biết có bệnh hay không, nhưng tôi tự biết.”
Bác sĩ Ngô: … Đây thật sự là mở mang tầm mắt, hóa ra lại có người chủ động tìm La Thường, cầu xin cô khám bệnh.
Điều này không ảnh hưởng gì đến ông ấy, nên ông ấy cũng không quan tâm.
Thậm chí ông ấy còn có ý giúp đỡ, nghĩ rằng lát nữa nếu La Thường không biết, ông ấy có thể ám chỉ hoặc nhắc nhở.
Ông ấy lập tức thúc giục: “Tiểu La, bệnh nhân đến rồi, háu khám cho ông ấy thật kỹ, có thể là tim có vấn đề gì đó, nhưng chưa đến mức nguy hiểm, cho nên máy móc bên tây y không kiểm tra ra được.”
Không nghĩ đến người đàn ông trung niên đeo dây chuyền vàng không cảm ơn, liếc ông ấy một cái, nói: “Ông có chuyện gì sao, tôi lại không có hỏi ông, tôi hỏi cô ấy.”
Bác sĩ Ngô: ….
Lúc người đàn ông này bước vào, La Thường đã để ý đến khuôn mặt của ông ta. Sắc mặt ông ta đỏ bừng, không phải vô cớ mà bác sĩ Ngô lại đưa ra phỏng đoán như vậy.
Cô không vội vàng trả lời, trước tiên xem qua tên trên hồ sơ bệnh án, ra hiệu cho người đàn ông đeo dây chuyền vàng lớn ngồi xuống, sau đó nói: "Nếu ông muốn tôi khám cho ông, vậy cứ bắt mạch trước. Kết hợp bốn phương pháp chẩn đoán với nhau sẽ an toàn hơn."
Cô không có ý khoe khoang kỹ thuật, dù cô có thể nhìn ra được không ít điều từ khuôn mặt của người đàn ông đeo dây chuyền vàng này, nhưng để chắc chắn, vẫn nên thực hiện đầy đủ bốn phương pháp chẩn đoán, sau đó mới đưa ra kết luận.
Bởi vì tình trạng của người đàn ông này không điển hình giống như người phụ nữ kia, theo đánh giá của La Thường, bệnh tình của ông ta phức tạp hơn một chút.
"Được, cứ theo lời cô nói đi." Người đàn ông béo mập khá hợp tác, cởi nút áo sơ mi rộng thùng thình, lộ ra cánh tay, sau đó đặt cổ tay trái lên gối bắt mạch.
La Thường đặt ba ngón tay lên, tập trung cảm nhận mạch tượng.
Hai vị bác sĩ nam đứng ở cửa phòng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, trong lòng đều cảm thấy nghi ngờ.
Hai bác sĩ kỳ lạ nhìn nhau, tìm bác sĩ nữ, còn phải trẻ tuổi, khoa trung y không phải có một người sao?
“Có, ở phòng khám bên cạnh, phòng 312, họ La.”
Bác sĩ trung y trả lời xong, người đàn ông trung niên béo mập nói lời cảm ơn, vội vàng đi luôn, không hề dừng lại.
Chuyện gì vậy?
Hai bác sĩ nam đều có chút tò mò. Dù sao cũng đang rảnh rỗi, đợi đến khi nào lãnh đạo thông báo bọn họ thu dọn đồ đạc là được. Hai người không ở trong phòng khám nữa, đi ra khỏi phòng khám, trực tiếp đi đến cửa phòng bên cạnh.
Lúc này người đàn ông trung niên béo mập đã vào phòng 312, vượt qua bác sĩ Ngô, ngồi phịch xuống trước mặt La Thường, đặt phiếu khám bệnh và bệnh án lên bàn, dưới ánh mắt ngạc nhiên của bác sĩ Ngô, nói với La Thường: “Bác sĩ trẻ, cô xem giúp tôi, xem mặt tôi, có thể xem ra tôi bị bệnh gì không?”
“Tôi cũng không giấu cô, tôi vừa khám xong ở bệnh viện tây y, đã làm xét nghiệm. Họ nói tôi không bệnh, nhưng tôi không tin. Người khác không biết có bệnh hay không, nhưng tôi tự biết.”
Bác sĩ Ngô: … Đây thật sự là mở mang tầm mắt, hóa ra lại có người chủ động tìm La Thường, cầu xin cô khám bệnh.
Điều này không ảnh hưởng gì đến ông ấy, nên ông ấy cũng không quan tâm.
Thậm chí ông ấy còn có ý giúp đỡ, nghĩ rằng lát nữa nếu La Thường không biết, ông ấy có thể ám chỉ hoặc nhắc nhở.
Ông ấy lập tức thúc giục: “Tiểu La, bệnh nhân đến rồi, háu khám cho ông ấy thật kỹ, có thể là tim có vấn đề gì đó, nhưng chưa đến mức nguy hiểm, cho nên máy móc bên tây y không kiểm tra ra được.”
Không nghĩ đến người đàn ông trung niên đeo dây chuyền vàng không cảm ơn, liếc ông ấy một cái, nói: “Ông có chuyện gì sao, tôi lại không có hỏi ông, tôi hỏi cô ấy.”
Bác sĩ Ngô: ….
Lúc người đàn ông này bước vào, La Thường đã để ý đến khuôn mặt của ông ta. Sắc mặt ông ta đỏ bừng, không phải vô cớ mà bác sĩ Ngô lại đưa ra phỏng đoán như vậy.
Cô không vội vàng trả lời, trước tiên xem qua tên trên hồ sơ bệnh án, ra hiệu cho người đàn ông đeo dây chuyền vàng lớn ngồi xuống, sau đó nói: "Nếu ông muốn tôi khám cho ông, vậy cứ bắt mạch trước. Kết hợp bốn phương pháp chẩn đoán với nhau sẽ an toàn hơn."
Cô không có ý khoe khoang kỹ thuật, dù cô có thể nhìn ra được không ít điều từ khuôn mặt của người đàn ông đeo dây chuyền vàng này, nhưng để chắc chắn, vẫn nên thực hiện đầy đủ bốn phương pháp chẩn đoán, sau đó mới đưa ra kết luận.
Bởi vì tình trạng của người đàn ông này không điển hình giống như người phụ nữ kia, theo đánh giá của La Thường, bệnh tình của ông ta phức tạp hơn một chút.
"Được, cứ theo lời cô nói đi." Người đàn ông béo mập khá hợp tác, cởi nút áo sơ mi rộng thùng thình, lộ ra cánh tay, sau đó đặt cổ tay trái lên gối bắt mạch.
La Thường đặt ba ngón tay lên, tập trung cảm nhận mạch tượng.
Hai vị bác sĩ nam đứng ở cửa phòng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, trong lòng đều cảm thấy nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro