Thập Niên 80 Làm Chị Dâu Trà Xanh
Chương 49
2024-10-12 01:11:28
Kim Nguyệt Nga nhìn thấy trượng phu cũng hết sức cao hứng, có chút oán trách nói:
“Nữa năm chàng không về nhà, ta và con còn không thể đến thăm chàng sao?"
Lý Trường Sâm nhếch miệng cười không ngừng, lần lượt kéo bốn hài tử lên xem kỹ một phen, thấy bọn trẻ đều khỏe mạnh hơn một chút, cười đến híp cả mắt:
"Đi, ta dẫn các con đến doanh trại ngồi một chút."
Nói xong liền ngồi xổm xuống, muốn ôm Lý Ngũ Nha và Lý Thất Lang.
Đối với cặp long phượng thai trong nhà, Lý Trường Sâm thích nhất là một tay ôm một đứa .
Trước kia Lý Ngũ Nha cũng thích ngồi ở trong khuỷu tay của phụ thân nàng, nhưng giờ phút này, trong lòng nàng cất giấu chuyện, liền né tránh:
"Phụ thân, con không phải là tiểu hài tử ba bốn tuổi, con có thể tự mình đi bộ."
Nói xong, liền chạy tới nắm lấy tay Lý Tam Lang.
"Phụ thân , mặc dù con cũng năm tuổi, không phải là tiểu hài tử ba bốn tuổi, nhưng con thích phụ thân bế ." Lý Thất Lang cười tủm tỉm ôm Lý Trường Sâm.
Lý Trường Sâm có chút tiếc nuối không thể ôm tiểu khuê nữ, nhưng nhìn thấy đại khuê nữ đứng ở một bên, lại cao hứng, cũng may sinh hai khuê nữ, tiểu nhân không cho ôm, dắt đại khuê nữ cũng được.
Lập tức, người một nhà vừa nói vừa cười đi về phía doanh trại.
Trên đường, thừa dịp Kim Nguyệt Nga và Lý Trường Sâm nói chuyện, Lý Ngũ Nha và Lý Tam Lang đi sau vài bước .
"Ca, huynh nói chúng ta kể lại chuyện hai người Bắc Yến theo dõi chúng ta cho phụ thân , sau đó để phụ thân nói cho quan viên Vệ sở, bọn họ có quản không?"
Lý Tam Lang có chút không lạc quan : "Quan viên Vệ sở không nhất định sẽ tin tưởng chúng ta."
Lý Ngũ Nha ngẫm lại cũng thấy đúng, nàng mới năm tuổi, ngay cả ca ca của nàng cũng chỉ mới mười tuổi, trong mắt người ngoài bọn họ chỉ là hai đứa trẻ không hiểu chuyện, nói bọn họ phát hiện người Bắc Yên ở trong thành, độ tin cậy thật sự quá thấp.
Lý Tam Lang tiếp tục nói: "Hơn nữa Ngũ Nha, muội có thấy điểm dừng chân của người Bắc Yên không?"
Lý Ngũ Nha lắc đầu, khi nàng phát hiện người Bắc Yến theo dõi bọn họ đã quá muộn.
Lý Tam Lang: "Không biết điểm dừng chân của người Bắc Yên, muốn bắt bọn họ phải lục soát trong thành, quan viên Vệ sở sẽ không làm lớn chuyện như vậy."
Lý Ngũ Nha nhíu mày: "Vậy làm sao bây giờ?" Nói xong, gương mặt lộ vẻ ảo não:
"Đều do ta, lần trước ở dịch trạm, ta chỉ muốn dùng thuốc lật ngược tình thế đám người Bắc Yên kia, không ngờ tin tức bị lộ lại mang tới phiền toái lớn cho chúng ta."
Lý Tam Lang vội vàng trấn an: "Ngũ Nha, không trách muội , muội mới năm tuổi, có thể nhanh trí như vậy đã là rất giỏi rồi, ca cũng không bằng muội ."
Lý Ngũ Nha một chút cũng không được an ủi, vẻ mặt rầu rĩ.
Chuyện lần này một khi làm không tốt, sẽ đưa tới đại họa cho gia đình.
Thật chủ quan, nhà bọn họ quá yếu, không chịu nổi một chút sóng gió, ngày sau làm việc nhất định phải khiêm tốn, Lý Ngũ Nha ở trong lòng yên lặng khuyên bảo mình
Lúc này, trong lòng Lý Ngũ Nha dâng lên mãnh liệt cảm giác nguy cơ .
Vẫn là thực lực quá thấp!
Tinh thần lực khôi phục quá chậm, vừa mới cưỡng ép tiêu hao tinh thần lực khống chế đồ vật, đến bây giờ đầu của nàng vẫn còn đau đớn.
Tinh thần lực không thể tăng lên, thì không thể tự vệ.
Bây giờ vẫn phải trông cậy vào học võ.
Mặc kệ như thế nào, học võ công của thế giới này, cũng có thể có bản lĩnh tự bảo vệ mình, nàng không thể cái gì cũng dựa vào tinh thần lực.
Nhắc tới học võ, Lý Ngũ Nha không nhịn được nghĩ đến Diệp Mặc, vội vàng hỏi: Phụ thân, đại thúc ở Vệ sở thế nào rồi?"
Lý Trường Sâm đang nói hăng say thì thần sắc cứng đờ, hơi cẩn thận nhìn trái phải một chút, sau đó mới nhỏ giọng dặn: "Đừng nhắc đến Diệp Mặc ở Vệ sở."
Lý Ngũ Nha lộ vẻ khó hiểu: "Tại sao vậy?"
Kim Nguyệt Nga thấy Lý Trường Sâm hình như có điều kiêng kị, vội vàng kéo Lý Ngũ Nha: "Phụ thân ngươi bảo các ngươi không đề cập tới, các ngươi nhớ kỹ là được, hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Lý Ngũ Nha không hỏi nhiều nữa, chờ đầu đau dịu đi một chút, lại phóng tinh thần lực ra ngoài.
"Doanh trại ở đây !"
Vệ sở quá lớn, tinh thần lực chỉ có thể dò xét sự vật trong phạm vi mười thước, mãi cho đến khi Lý Trường Sâm mang vào doanh trại, Lý Ngũ Nha cũng không tìm được Diệp Mặc.
Tuy nhiên, trong khi nương đang kể rõ mọi chuyện trong nhà với phụ thân , cô "nghe được" cuộc đối thoại của hai tên lính quèn ở doanh trại bên cạnh, hai người nói chính là Diệp Mặc.
“Nữa năm chàng không về nhà, ta và con còn không thể đến thăm chàng sao?"
Lý Trường Sâm nhếch miệng cười không ngừng, lần lượt kéo bốn hài tử lên xem kỹ một phen, thấy bọn trẻ đều khỏe mạnh hơn một chút, cười đến híp cả mắt:
"Đi, ta dẫn các con đến doanh trại ngồi một chút."
Nói xong liền ngồi xổm xuống, muốn ôm Lý Ngũ Nha và Lý Thất Lang.
Đối với cặp long phượng thai trong nhà, Lý Trường Sâm thích nhất là một tay ôm một đứa .
Trước kia Lý Ngũ Nha cũng thích ngồi ở trong khuỷu tay của phụ thân nàng, nhưng giờ phút này, trong lòng nàng cất giấu chuyện, liền né tránh:
"Phụ thân, con không phải là tiểu hài tử ba bốn tuổi, con có thể tự mình đi bộ."
Nói xong, liền chạy tới nắm lấy tay Lý Tam Lang.
"Phụ thân , mặc dù con cũng năm tuổi, không phải là tiểu hài tử ba bốn tuổi, nhưng con thích phụ thân bế ." Lý Thất Lang cười tủm tỉm ôm Lý Trường Sâm.
Lý Trường Sâm có chút tiếc nuối không thể ôm tiểu khuê nữ, nhưng nhìn thấy đại khuê nữ đứng ở một bên, lại cao hứng, cũng may sinh hai khuê nữ, tiểu nhân không cho ôm, dắt đại khuê nữ cũng được.
Lập tức, người một nhà vừa nói vừa cười đi về phía doanh trại.
Trên đường, thừa dịp Kim Nguyệt Nga và Lý Trường Sâm nói chuyện, Lý Ngũ Nha và Lý Tam Lang đi sau vài bước .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ca, huynh nói chúng ta kể lại chuyện hai người Bắc Yến theo dõi chúng ta cho phụ thân , sau đó để phụ thân nói cho quan viên Vệ sở, bọn họ có quản không?"
Lý Tam Lang có chút không lạc quan : "Quan viên Vệ sở không nhất định sẽ tin tưởng chúng ta."
Lý Ngũ Nha ngẫm lại cũng thấy đúng, nàng mới năm tuổi, ngay cả ca ca của nàng cũng chỉ mới mười tuổi, trong mắt người ngoài bọn họ chỉ là hai đứa trẻ không hiểu chuyện, nói bọn họ phát hiện người Bắc Yên ở trong thành, độ tin cậy thật sự quá thấp.
Lý Tam Lang tiếp tục nói: "Hơn nữa Ngũ Nha, muội có thấy điểm dừng chân của người Bắc Yên không?"
Lý Ngũ Nha lắc đầu, khi nàng phát hiện người Bắc Yến theo dõi bọn họ đã quá muộn.
Lý Tam Lang: "Không biết điểm dừng chân của người Bắc Yên, muốn bắt bọn họ phải lục soát trong thành, quan viên Vệ sở sẽ không làm lớn chuyện như vậy."
Lý Ngũ Nha nhíu mày: "Vậy làm sao bây giờ?" Nói xong, gương mặt lộ vẻ ảo não:
"Đều do ta, lần trước ở dịch trạm, ta chỉ muốn dùng thuốc lật ngược tình thế đám người Bắc Yên kia, không ngờ tin tức bị lộ lại mang tới phiền toái lớn cho chúng ta."
Lý Tam Lang vội vàng trấn an: "Ngũ Nha, không trách muội , muội mới năm tuổi, có thể nhanh trí như vậy đã là rất giỏi rồi, ca cũng không bằng muội ."
Lý Ngũ Nha một chút cũng không được an ủi, vẻ mặt rầu rĩ.
Chuyện lần này một khi làm không tốt, sẽ đưa tới đại họa cho gia đình.
Thật chủ quan, nhà bọn họ quá yếu, không chịu nổi một chút sóng gió, ngày sau làm việc nhất định phải khiêm tốn, Lý Ngũ Nha ở trong lòng yên lặng khuyên bảo mình
Lúc này, trong lòng Lý Ngũ Nha dâng lên mãnh liệt cảm giác nguy cơ .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẫn là thực lực quá thấp!
Tinh thần lực khôi phục quá chậm, vừa mới cưỡng ép tiêu hao tinh thần lực khống chế đồ vật, đến bây giờ đầu của nàng vẫn còn đau đớn.
Tinh thần lực không thể tăng lên, thì không thể tự vệ.
Bây giờ vẫn phải trông cậy vào học võ.
Mặc kệ như thế nào, học võ công của thế giới này, cũng có thể có bản lĩnh tự bảo vệ mình, nàng không thể cái gì cũng dựa vào tinh thần lực.
Nhắc tới học võ, Lý Ngũ Nha không nhịn được nghĩ đến Diệp Mặc, vội vàng hỏi: Phụ thân, đại thúc ở Vệ sở thế nào rồi?"
Lý Trường Sâm đang nói hăng say thì thần sắc cứng đờ, hơi cẩn thận nhìn trái phải một chút, sau đó mới nhỏ giọng dặn: "Đừng nhắc đến Diệp Mặc ở Vệ sở."
Lý Ngũ Nha lộ vẻ khó hiểu: "Tại sao vậy?"
Kim Nguyệt Nga thấy Lý Trường Sâm hình như có điều kiêng kị, vội vàng kéo Lý Ngũ Nha: "Phụ thân ngươi bảo các ngươi không đề cập tới, các ngươi nhớ kỹ là được, hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Lý Ngũ Nha không hỏi nhiều nữa, chờ đầu đau dịu đi một chút, lại phóng tinh thần lực ra ngoài.
"Doanh trại ở đây !"
Vệ sở quá lớn, tinh thần lực chỉ có thể dò xét sự vật trong phạm vi mười thước, mãi cho đến khi Lý Trường Sâm mang vào doanh trại, Lý Ngũ Nha cũng không tìm được Diệp Mặc.
Tuy nhiên, trong khi nương đang kể rõ mọi chuyện trong nhà với phụ thân , cô "nghe được" cuộc đối thoại của hai tên lính quèn ở doanh trại bên cạnh, hai người nói chính là Diệp Mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro