Thập Niên 80 Làm Chị Dâu Trà Xanh
Chương 70
2024-10-12 01:11:28
Diệp Mặc đứng dậy, tại chỗ dạy Lý Ngũ Nha một bộ pháp: "Sau khi trở về, con dựa theo bộ pháp này luyện cho tốt, phối hợp với công pháp nội tâm, không chừng mấy năm nữa sẽ có chút thành tựu."
Nha đầu này cần mấy năm sao?
Chắc là vậy đi ?
Lý Ngũ Nha nghe vậy hai mắt tỏa sáng, thấy Diệp Mặc đứng dậy muốn rời đi, suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Sư phụ, con nấu thuốc cho phụ thân con, người cũng uống một chút đi. Người chờ một chút, con đi lấy cho người ngay."
Nhìn Lý Ngũ Nha chạy đi, lòng Diệp Mặc có chút không bình tĩnh.
Chẳng lẽ hắn thật sự tùy tiện thu , lại thu được bốn kỳ tài luyện võ?
Rất nhanh, Lý Ngũ Nha cầm một túi nước tới.
Diệp Mặc nhận lấy túi nước, còn chưa mở ra, đã ghét bỏ nhíu mày: "Đây là cái gì vậy? Một mùi lạ!"
Lý Ngũ Nha thần thần bí bí nói: "Đây là đồ tốt."
Diệp Mặc nhìn Lý Ngũ Nha, mở túi nước ra, đưa đến trước mũi ngửi ngửi: "Đây là thuốc?"
Lý Ngũ Nha "Ừm" một tiếng: "Đây thật sự là đồ tốt, uống vào có lợi cho thân thể, người tuyệt đối đừng lãng phí."
"Không sao chứ, không sao thì ta đi đây." Diệp Mặc cầm túi nước, rời đi không quay đầu lại.
Diệp Mặc trở lại doanh địa, không trở về doanh trại, mà là đi tới chỗ thương binh.
Thương binh được an trí trong một gian phòng trống trải, bên trong tràn ngập mùi thuốc nồng đậm, mùi máu tươi, cùng với tiếng đau đớn đè nén.
Sau khi Diệp Mặc đi vào, trực tiếp đi về phía giường chiếu ở góc khuất nhất.
Trên giường có một người trung niên thân mình gầy gò , sắc mặt tái nhợt trông rất yếu ớt , giờ phút này, đã có chút thở ra thì nhiều hít vào thì ít
Diệp Mặc cởi bỏ miếng vải đã bị máu tươi nhuộm đỏ trên người người trung niên.
Nhìn vết thương trên ngực người trung niên, Diệp Mặc nhanh chóng lấy ra Kim Sang Dược vừa mua được, giơ tay định bôi thuốc.
"Đừng "
Người trung niên lên tiếng ngăn Diệp Mặc lại: "Đừng lãng phí thuốc nữa."
Diệp Mặc chỉ dừng lại một chút, sau đó liền im lặng tiếp tục bôi thuốc.
Người trung niên thấy vậy, thở dốc nói: "Vô dụng thôi, cho dù vết thương có cầm máu được thì ta cũng không sống được. Vết thương của ta không ở ngoài mặt mà ở bên trong."
Thấy Diệp Mặc vẫn đang bôi thuốc, người trung niên cười khổ một cái: “Ngươi có thể cứu ta một lần hai lần, còn có thể cứu ta hết lần này đến lần khác hay sao? Lên chiến trường, loại thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt như ta, chỉ có nước chờ chết."
Diệp Mặc không nói gì, bôi thuốc xong, lại cầm mảnh vải nhuộm đỏ băng bó vết thương lại, sau đó mới nhìn người trung niên nói: "Triệu Kính, là ngươi nói cho ta biết, chỉ cần còn cơ hội, thì phải sống thật tốt."
"Chúng ta bị phái đến Điệp Lĩnh Quan xem như là đến đúng rồi. Trang Ngọc Đường là một người chính trực , bây giờ chúng ta là binh lính của ông ta, những người đó không thể vươn tay đến nơi này, chỉ cần chúng ta có thể sống sót trên chiến trường, chúng ta sẽ an toàn, ngươi cố gắng chống đỡ cho ta.
Không ai muốn chết, Triệu Kính nhìn sự kiên trì trong mắt Diệp Mặc, mũi có chút cay cay, một lát sau mới chậm rãi gật đầu: "Được"
Đúng lúc này, tiếng kèn lệnh quân doanh vang lên.
Diệp Mặc nghe xong, nhét thuốc vào trong tay Triệu Kính, dặn dò hắn đúng giờ bôi thuốc, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh.
Triệu Kính thấy Diệp Mặc quên mang túi nước đi, muốn gọi hắn, lại phát hiện người đã không còn bóng dáng.
Nha đầu này cần mấy năm sao?
Chắc là vậy đi ?
Lý Ngũ Nha nghe vậy hai mắt tỏa sáng, thấy Diệp Mặc đứng dậy muốn rời đi, suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Sư phụ, con nấu thuốc cho phụ thân con, người cũng uống một chút đi. Người chờ một chút, con đi lấy cho người ngay."
Nhìn Lý Ngũ Nha chạy đi, lòng Diệp Mặc có chút không bình tĩnh.
Chẳng lẽ hắn thật sự tùy tiện thu , lại thu được bốn kỳ tài luyện võ?
Rất nhanh, Lý Ngũ Nha cầm một túi nước tới.
Diệp Mặc nhận lấy túi nước, còn chưa mở ra, đã ghét bỏ nhíu mày: "Đây là cái gì vậy? Một mùi lạ!"
Lý Ngũ Nha thần thần bí bí nói: "Đây là đồ tốt."
Diệp Mặc nhìn Lý Ngũ Nha, mở túi nước ra, đưa đến trước mũi ngửi ngửi: "Đây là thuốc?"
Lý Ngũ Nha "Ừm" một tiếng: "Đây thật sự là đồ tốt, uống vào có lợi cho thân thể, người tuyệt đối đừng lãng phí."
"Không sao chứ, không sao thì ta đi đây." Diệp Mặc cầm túi nước, rời đi không quay đầu lại.
Diệp Mặc trở lại doanh địa, không trở về doanh trại, mà là đi tới chỗ thương binh.
Thương binh được an trí trong một gian phòng trống trải, bên trong tràn ngập mùi thuốc nồng đậm, mùi máu tươi, cùng với tiếng đau đớn đè nén.
Sau khi Diệp Mặc đi vào, trực tiếp đi về phía giường chiếu ở góc khuất nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên giường có một người trung niên thân mình gầy gò , sắc mặt tái nhợt trông rất yếu ớt , giờ phút này, đã có chút thở ra thì nhiều hít vào thì ít
Diệp Mặc cởi bỏ miếng vải đã bị máu tươi nhuộm đỏ trên người người trung niên.
Nhìn vết thương trên ngực người trung niên, Diệp Mặc nhanh chóng lấy ra Kim Sang Dược vừa mua được, giơ tay định bôi thuốc.
"Đừng "
Người trung niên lên tiếng ngăn Diệp Mặc lại: "Đừng lãng phí thuốc nữa."
Diệp Mặc chỉ dừng lại một chút, sau đó liền im lặng tiếp tục bôi thuốc.
Người trung niên thấy vậy, thở dốc nói: "Vô dụng thôi, cho dù vết thương có cầm máu được thì ta cũng không sống được. Vết thương của ta không ở ngoài mặt mà ở bên trong."
Thấy Diệp Mặc vẫn đang bôi thuốc, người trung niên cười khổ một cái: “Ngươi có thể cứu ta một lần hai lần, còn có thể cứu ta hết lần này đến lần khác hay sao? Lên chiến trường, loại thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt như ta, chỉ có nước chờ chết."
Diệp Mặc không nói gì, bôi thuốc xong, lại cầm mảnh vải nhuộm đỏ băng bó vết thương lại, sau đó mới nhìn người trung niên nói: "Triệu Kính, là ngươi nói cho ta biết, chỉ cần còn cơ hội, thì phải sống thật tốt."
"Chúng ta bị phái đến Điệp Lĩnh Quan xem như là đến đúng rồi. Trang Ngọc Đường là một người chính trực , bây giờ chúng ta là binh lính của ông ta, những người đó không thể vươn tay đến nơi này, chỉ cần chúng ta có thể sống sót trên chiến trường, chúng ta sẽ an toàn, ngươi cố gắng chống đỡ cho ta.
Không ai muốn chết, Triệu Kính nhìn sự kiên trì trong mắt Diệp Mặc, mũi có chút cay cay, một lát sau mới chậm rãi gật đầu: "Được"
Đúng lúc này, tiếng kèn lệnh quân doanh vang lên.
Diệp Mặc nghe xong, nhét thuốc vào trong tay Triệu Kính, dặn dò hắn đúng giờ bôi thuốc, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh.
Triệu Kính thấy Diệp Mặc quên mang túi nước đi, muốn gọi hắn, lại phát hiện người đã không còn bóng dáng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro