Thập Niên 80: Mang Theo Gã Lưu Manh Kiếm Tiền Lập Nghiệp
Sự Tự Tin 3
Viên Cửu
2024-10-30 08:07:44
"Lão bản, tôi muốn mua một cây bàn chải đánh răng và một tuýp kem đánh răng." Thật ra Lý Trình Trình muốn mua rất nhiều thứ, nhưng hiện tại cô không có nhiều tiền như vậy, thậm chí cô còn không biết bản thân có thể mua được bàn chải đánh răng và kem đánh răng hay không bởi vì cô không có bất kỳ loại phiếu nào.
“Một cây bàn chải đánh răng giá một xu, kem đánh răng giá hai xu rưỡi.” Người bán hàng lấy ra thứ Lý Trình Trình muốn mua rồi đặt lên bàn, sau đó bình tĩnh nói.
Lý Trình Trình đưa tiền, người bán hàng cầm đồ vật lên đưa cho Lý Trình Trình, Lý Trình Trình nói cảm ơn, nhận đồ, xoay người đi ra ngoài.
Sau đó, cô và Bạch Đại Sơn đạp xe trở lại thôn An Cư, khi đến nơi hai người chia tay ở gần thôn An Cư như trước, sau khi Lý Trình Trình rời đi được vài phút thì Bạch Đại Sơn mới đạp xe vào thôn sau đó trả lại xe đạp cho người trong thôn, lúc trả xe còn cho họ một xu.
Nếu không có chút lợi ích nào thì ai sẽ bằng lòng cho anh mượn xe đạp chứ?
Lý Trình Trình đi đến căn nhà của Bạch Đại Sơn ở dưới chân núi, liền lấy tiền ra đếm, hôm nay cô bán một sọt dâu và một sọt anh đào được một tệ hai mươi xu, Bạch Đại Sơn lại đưa cho cô thêm hai tệ, tức là hôm nay cô kiếm được tổng cộng ba tệ hai mươi xu, cộng thêm bốn mươi xu trước đó là ba tệ sáu mươi xu, sau khi trừ đi ba xu năm tiền bàn chải đánh răng và kem đánh răng, cô vẫn còn lại ba tệ và hai mươi lăm xu, tuy rằng nhiêu đó không nhiều, nhưng cũng đã mang lại cho Lý Trình Trình một sự tự tin nhất định.
Trước hết cô phải kiếm tiền thật nhanh, sau đó tìm một người đàn ông có nhân phẩm tốt để cưới cô, rồi giúp cô chuyển hộ khẩu để đăng ký nhập học.
Sau đó vào mỗi sáng sớm, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đều đến thị trấn để bán trái cây rừng.
Quả dâu, quả anh đào, quả mâm xôi, quả lồng đèn(*) và khoai lang dại đều bán rất được, nhưng mấy thứ này đều đã hái gần hết rồi, chỉ còn lại quả thanh mai(**) và mận rừng đặc biệt chua, còn về quả đào dại thì vừa nhỏ vừa chát nên không bán được, đến cả trẻ con trong thôn cũng không ăn được, cứ như vậy nên chúng mọc đầy trên cây, Lý Trình Trình muốn làm thành đồ hộp, nhưng lại không có vốn.
(*): Quả lồng đèn có tên tiếng Anh là golden berry. Loại quả này có màu vàng sáng, vị chua nhẹ khi nếm, có kích thước khá giống với cà chua bi và cung cấp nhiều dưỡng chất tốt cho sức khỏe.
(**): Quả thanh mai còn được biết đến với các tên gọi như dâu rừng, dâu rượu, có hình tròn, nhỏ, có màu đỏ, quả mọng nước, có hương vị chua chua, ngọt ngọt rất hài hòa, quả thanh mai có nhiều vitamin C tốt cho cơ thể.
Bởi vì nếu muốn đóng hộp thì cần phải có lon và đường phèn nên chi phí khá cao, tạm thời cô không đủ khả năng chi trả.
Tuy nhiên, còn chưa đầy một tuần mà Lý Trình Trình đã kiếm được gần hai mươi lăm tệ nên cô khá hài lòng.
Bởi vì ở nông thôn, hầu hết các gia đình còn không thể tiết kiệm được nhiều tiền như vậy trong một năm đâu! Bây giờ một mình cô lại có nhiều như vậy, thực sự là tốt rồi.
“Một cây bàn chải đánh răng giá một xu, kem đánh răng giá hai xu rưỡi.” Người bán hàng lấy ra thứ Lý Trình Trình muốn mua rồi đặt lên bàn, sau đó bình tĩnh nói.
Lý Trình Trình đưa tiền, người bán hàng cầm đồ vật lên đưa cho Lý Trình Trình, Lý Trình Trình nói cảm ơn, nhận đồ, xoay người đi ra ngoài.
Sau đó, cô và Bạch Đại Sơn đạp xe trở lại thôn An Cư, khi đến nơi hai người chia tay ở gần thôn An Cư như trước, sau khi Lý Trình Trình rời đi được vài phút thì Bạch Đại Sơn mới đạp xe vào thôn sau đó trả lại xe đạp cho người trong thôn, lúc trả xe còn cho họ một xu.
Nếu không có chút lợi ích nào thì ai sẽ bằng lòng cho anh mượn xe đạp chứ?
Lý Trình Trình đi đến căn nhà của Bạch Đại Sơn ở dưới chân núi, liền lấy tiền ra đếm, hôm nay cô bán một sọt dâu và một sọt anh đào được một tệ hai mươi xu, Bạch Đại Sơn lại đưa cho cô thêm hai tệ, tức là hôm nay cô kiếm được tổng cộng ba tệ hai mươi xu, cộng thêm bốn mươi xu trước đó là ba tệ sáu mươi xu, sau khi trừ đi ba xu năm tiền bàn chải đánh răng và kem đánh răng, cô vẫn còn lại ba tệ và hai mươi lăm xu, tuy rằng nhiêu đó không nhiều, nhưng cũng đã mang lại cho Lý Trình Trình một sự tự tin nhất định.
Trước hết cô phải kiếm tiền thật nhanh, sau đó tìm một người đàn ông có nhân phẩm tốt để cưới cô, rồi giúp cô chuyển hộ khẩu để đăng ký nhập học.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó vào mỗi sáng sớm, Lý Trình Trình và Bạch Đại Sơn đều đến thị trấn để bán trái cây rừng.
Quả dâu, quả anh đào, quả mâm xôi, quả lồng đèn(*) và khoai lang dại đều bán rất được, nhưng mấy thứ này đều đã hái gần hết rồi, chỉ còn lại quả thanh mai(**) và mận rừng đặc biệt chua, còn về quả đào dại thì vừa nhỏ vừa chát nên không bán được, đến cả trẻ con trong thôn cũng không ăn được, cứ như vậy nên chúng mọc đầy trên cây, Lý Trình Trình muốn làm thành đồ hộp, nhưng lại không có vốn.
(*): Quả lồng đèn có tên tiếng Anh là golden berry. Loại quả này có màu vàng sáng, vị chua nhẹ khi nếm, có kích thước khá giống với cà chua bi và cung cấp nhiều dưỡng chất tốt cho sức khỏe.
(**): Quả thanh mai còn được biết đến với các tên gọi như dâu rừng, dâu rượu, có hình tròn, nhỏ, có màu đỏ, quả mọng nước, có hương vị chua chua, ngọt ngọt rất hài hòa, quả thanh mai có nhiều vitamin C tốt cho cơ thể.
Bởi vì nếu muốn đóng hộp thì cần phải có lon và đường phèn nên chi phí khá cao, tạm thời cô không đủ khả năng chi trả.
Tuy nhiên, còn chưa đầy một tuần mà Lý Trình Trình đã kiếm được gần hai mươi lăm tệ nên cô khá hài lòng.
Bởi vì ở nông thôn, hầu hết các gia đình còn không thể tiết kiệm được nhiều tiền như vậy trong một năm đâu! Bây giờ một mình cô lại có nhiều như vậy, thực sự là tốt rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro