Thập Niên 80: Mẹ Con Trọng Sinh, Nỗ Lực Làm Giàu
Lão Thất Nổi Gi...
2024-09-01 19:40:11
Chú tư chỉ có một mình, con trai là đoàn trưởng, con gái cũng lấy chồng tốt, mỗi lần về nhà đứa nào cũng tay xách nách mang, một mình ông ăn cũng không hết, cần nhiều tiền như vậy làm gì!
Đều là người một nhà, nên giúp đỡ lẫn nhau.
"Bà đi tìm chú tư đi", Thịnh Đức Niên gõ gõ tẩu thuốc, nói với Phạm Quế Linh, "Bọn họ khiến nhà chúng ta mất con dâu, đừng hòng sống yên ổn!"
Phạm Quế Linh có hơi sững sờ, tuy ngày thường bà ta hay gầm ghè, nhưng bảo bà ta đến nhà Thịnh Đức An, bà ta vẫn sợ hãi, "Ông nó à, tôi, tôi đi một mình có được không?"
Thịnh Gia Xương nói, "Mẹ, chuyện này mẹ phải đi, đàn ông con trai không tiện ra mặt, mẹ là phụ nữ không sao, cứ khóc lóc om sòm một trận, bọn họ không sợ mất mặt sao? Đến lúc đó sẽ ngoan ngoãn đưa tiền thôi!"
Thịnh Đức An về đến nhà, còn chưa kịp thở thì đã nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết từ ngoài cửa vọng vào.
Ban đầu anh còn tưởng nhà ai có người mất, đang khóc tang.
Ai ngờ tiếng động càng ngày càng gần, ngay sau đó Phạm Quế Linh đã lao thẳng vào sân.
Nhà nông thôn ban ngày thường không khóa cửa, hai cha con thấy vậy cũng không hiểu chuyện gì, tuy cùng họ Thịnh nhưng nhánh Thịnh Sĩ Chương với bên thôn Đông ít khi qua lại, chỉ khi có đám hiếu hỉ mới qua lại cho có lệ, ngày thường cả năm cũng chẳng nói với nhau được mấy câu.
Thịnh Đức An tưởng nhà bọn họ có chuyện gì, tốt bụng hỏi: “Chị dâu, chị đây là...”
Ai ngờ Phạm Quế Linh nhào tới, cào cấu khiến trên mặt Thịnh Đức An hiện lên hai vết máu:
“Tên lưu manh vô liêm sỉ nhà anh, ngay cả con mình cũng hãm hại... khiến con trai tôi phải ly hôn, ông trời ơi, ông mở mắt ra mà xem đi, sét đánh chết đôi gian phu dâm phụ này đi...”
Hai cha con Thịnh Sĩ Chương lúc này mới hiểu ra chuyện gì, thì ra là mụ đàn bà điên này đến giội nước bẩn.
“Chị dâu, chị đã lớn tuổi rồi, nói năng phải suy nghĩ chứ!” Thịnh Sĩ Chương lên tiếng, “Con trai con dâu chị ly hôn là do tự nguyện, xã cũng đã phê chuẩn rồi!”
“Cha, chúng ta vào nhà thôi, chuyện vô căn cứ này không đáng để lãng phí thời gian!”
Thịnh Đức An dìu Thịnh Sĩ Chương vào nhà, đóng cửa nhốt Phạm Quế Linh đang hùng hổ ngoài cửa.
Giọng Phạm Quế Linh càng lúc càng lớn, “Này, mọi người mau đến xem, đây là chột dạ rồi, Thịnh lão thất, trả con dâu cho tôi...”
Ở thôn quê chẳng bao giờ thiếu chuyện phiếm, ai cũng thích xem náo nhiệt, nhưng đây hiển nhiên là vở kịch của riêng Phạm Quế Linh, cha con Thịnh Sĩ Chương không đôi co, đóng cửa im lặng.
Người đến xem náo nhiệt không ít, nhưng Phạm Quế Linh cứ lặp đi lặp lại mấy câu, mọi người dần mất hứng thú.
Có người hỏi: “Đức An ngày nào cũng ở trong quân đội, có thể có quan hệ gì với con dâu chị chứ...”
Mọi người đều nghi ngờ lời Phạm Quế Linh, ai cũng biết bà ta ngày thường thích kiếm chuyện, sắp đến Tết rồi, thấy con trai nhà người ta về thăm nhà, chắc chắn là kiếm cớ sang gây chuyện đây.
“Sao lại không liên quan?” Phạm Quế Linh cho mình là phải, “Nếu thật sự không liên quan, sao nó lại sợ hãi đóng cửa?”
Đúng lúc này cửa mở ra, Thịnh Đức An mặt mũi âm trầm bước ra.
“Bà con lối xóm, ngày Tết nhất đến rồi mà còn để mọi người xem trò cười, chị dâu, tôi đóng cửa không phải sợ chị mà là cảm thấy không cần thiết, chị đã muốn nói, vậy thì nói cho rõ ràng.”
Đều là người một nhà, nên giúp đỡ lẫn nhau.
"Bà đi tìm chú tư đi", Thịnh Đức Niên gõ gõ tẩu thuốc, nói với Phạm Quế Linh, "Bọn họ khiến nhà chúng ta mất con dâu, đừng hòng sống yên ổn!"
Phạm Quế Linh có hơi sững sờ, tuy ngày thường bà ta hay gầm ghè, nhưng bảo bà ta đến nhà Thịnh Đức An, bà ta vẫn sợ hãi, "Ông nó à, tôi, tôi đi một mình có được không?"
Thịnh Gia Xương nói, "Mẹ, chuyện này mẹ phải đi, đàn ông con trai không tiện ra mặt, mẹ là phụ nữ không sao, cứ khóc lóc om sòm một trận, bọn họ không sợ mất mặt sao? Đến lúc đó sẽ ngoan ngoãn đưa tiền thôi!"
Thịnh Đức An về đến nhà, còn chưa kịp thở thì đã nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết từ ngoài cửa vọng vào.
Ban đầu anh còn tưởng nhà ai có người mất, đang khóc tang.
Ai ngờ tiếng động càng ngày càng gần, ngay sau đó Phạm Quế Linh đã lao thẳng vào sân.
Nhà nông thôn ban ngày thường không khóa cửa, hai cha con thấy vậy cũng không hiểu chuyện gì, tuy cùng họ Thịnh nhưng nhánh Thịnh Sĩ Chương với bên thôn Đông ít khi qua lại, chỉ khi có đám hiếu hỉ mới qua lại cho có lệ, ngày thường cả năm cũng chẳng nói với nhau được mấy câu.
Thịnh Đức An tưởng nhà bọn họ có chuyện gì, tốt bụng hỏi: “Chị dâu, chị đây là...”
Ai ngờ Phạm Quế Linh nhào tới, cào cấu khiến trên mặt Thịnh Đức An hiện lên hai vết máu:
“Tên lưu manh vô liêm sỉ nhà anh, ngay cả con mình cũng hãm hại... khiến con trai tôi phải ly hôn, ông trời ơi, ông mở mắt ra mà xem đi, sét đánh chết đôi gian phu dâm phụ này đi...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai cha con Thịnh Sĩ Chương lúc này mới hiểu ra chuyện gì, thì ra là mụ đàn bà điên này đến giội nước bẩn.
“Chị dâu, chị đã lớn tuổi rồi, nói năng phải suy nghĩ chứ!” Thịnh Sĩ Chương lên tiếng, “Con trai con dâu chị ly hôn là do tự nguyện, xã cũng đã phê chuẩn rồi!”
“Cha, chúng ta vào nhà thôi, chuyện vô căn cứ này không đáng để lãng phí thời gian!”
Thịnh Đức An dìu Thịnh Sĩ Chương vào nhà, đóng cửa nhốt Phạm Quế Linh đang hùng hổ ngoài cửa.
Giọng Phạm Quế Linh càng lúc càng lớn, “Này, mọi người mau đến xem, đây là chột dạ rồi, Thịnh lão thất, trả con dâu cho tôi...”
Ở thôn quê chẳng bao giờ thiếu chuyện phiếm, ai cũng thích xem náo nhiệt, nhưng đây hiển nhiên là vở kịch của riêng Phạm Quế Linh, cha con Thịnh Sĩ Chương không đôi co, đóng cửa im lặng.
Người đến xem náo nhiệt không ít, nhưng Phạm Quế Linh cứ lặp đi lặp lại mấy câu, mọi người dần mất hứng thú.
Có người hỏi: “Đức An ngày nào cũng ở trong quân đội, có thể có quan hệ gì với con dâu chị chứ...”
Mọi người đều nghi ngờ lời Phạm Quế Linh, ai cũng biết bà ta ngày thường thích kiếm chuyện, sắp đến Tết rồi, thấy con trai nhà người ta về thăm nhà, chắc chắn là kiếm cớ sang gây chuyện đây.
“Sao lại không liên quan?” Phạm Quế Linh cho mình là phải, “Nếu thật sự không liên quan, sao nó lại sợ hãi đóng cửa?”
Đúng lúc này cửa mở ra, Thịnh Đức An mặt mũi âm trầm bước ra.
“Bà con lối xóm, ngày Tết nhất đến rồi mà còn để mọi người xem trò cười, chị dâu, tôi đóng cửa không phải sợ chị mà là cảm thấy không cần thiết, chị đã muốn nói, vậy thì nói cho rõ ràng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro