Thập Niên 80: Mẹ Con Trọng Sinh, Nỗ Lực Làm Giàu
Thuê Nhà 2
2024-09-01 19:40:11
Lời đã nói đến mức này rồi, Trình Trân Ái cũng không tiện từ chối nữa, đành cẩn thận nghiêng người ngồi lên yên sau xe đạp.
Trong lòng Trình Trân Ái có chút căng thẳng, yên sau xe đạp cô cũng thường xuyên ngồi, nhưng không biết hôm nay thế nào, chỉ cảm thấy người đạp xe phía trước dáng người quá cao lớn, đến nỗi ánh nắng trước mắt cũng trở nên lờ mờ.
Chưa đầy mười phút, hai người đã vào thôn Hoàng Các.
"Người đồng đội hôm qua tôi nói với cô ở ngay trong thôn Hoàng Các này," Thịnh Đức An nói, "Hôm qua tôi đến mượn xe của cậu ấy đi công việc, hôm nay đến trả xe, cô đến đây tìm người à?"
Trình Trân Ái do dự một chút, vẫn nói, "Bên này gần chỗ tôi làm việc, tôi muốn thuê nhà ở đây, đến lúc đó đón Nha Nha đến ở sẽ tiện hơn."
Thịnh Đức An gật đầu, mấy ngày nay anh cũng nghe nói về cô, một người phụ nữ ly hôn lại còn dắt theo con về nhà mẹ đẻ, sao có thể không để người ta nói ra nói vào được.
Nếu không phải bị ép đến đường cùng, e rằng cũng sẽ không thể bụng mang dạ chửa mà ra ngoài thuê nhà vào dịp Tết này.
Thằng cháu họ của anh thật sự không ra gì.
"Vậy thì cô đi theo tôi, tôi nhờ đồng đội hỏi giúp cô trong thôn bọn họ có mấy căn nhà đang bỏ trống."
"......" Thật lòng mà nói, Trình Trân Ái không muốn lắm.
Cô đã ly hôn với Thịnh Gia Xương rồi, cô không muốn dính líu gì đến nhà họ Thịnh nữa, huống chi người này còn là chú họ của chồng cũ Thịnh Gia Xương.
Mặc dù nghe nói người chú bảy này không phải con ruột của chú tư, nhưng dù sao anh cũng mang họ Thịnh.
Nông thôn nhỏ lắm, nếu chuyện này truyền đến tai Phạm Quế Linh ở thôn Thịnh Trang, với cái miệng của bà ta thì không biết sẽ thêu dệt ra chuyện gì về cô nữa.
"Không cần đâu chú bảy, để tôi tự hỏi là được rồi, dù sao cũng không gấp, hỏi ở đây được thì thuê, không được thì tôi lại đến thôn khác hỏi thử xem sao -"
"Trời lạnh như thế này cô chạy lung tung làm gì?" Thịnh Đức An nghiêm nghị liếc mắt nhìn.
"Cô cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng chứ, tôi làm vậy cũng không phải là cố tình giúp cô, chỉ là việc tiện tay mà thôi, cho dù cô và Gia Xương đã ly hôn, tôi với Cảnh Đường vẫn là anh em cùng vào sinh ra tử, cô hiện tại cũng được tính là em trong nhà của tôi, khách sáo với tôi làm gì!"
Trình Trân Ái không ngờ Thịnh Đức An lại nói một tràng như vậy, nghe giọng điệu của anh hình như còn có chút tức giận.
"...Vậy được rồi, làm phiền chú bảy."
Thịnh Đức An cau mày, cảm thấy người phụ nữ trước mặt này thật ngốc, cô đã ly hôn với cháu trai của anh, còn gọi anh là chú bảy làm gì nữa? Anh còn chưa đến bốn mươi tuổi, trông già đến thế sao?
Hơn nữa anh vốn dĩ không phải là người nhà họ Thịnh.
"Tiểu Trình, tôi và Cảnh Đường coi nhau như anh em trong quân đội, bây giờ cô cũng không còn quan hệ gì với nhà họ Thịnh nữa, cô không cần gọi tôi là chú, cứ gọi theo Cảnh Đường đi, gọi anh là được rồi."
Thịnh Đức An nói như vậy, kỳ thật cũng không nghĩ gì nhiều, anh vốn là người thẳng tính có gì nói đó, anh chỉ cảm thấy người ta đã ly hôn với Thịnh Gia Xương rồi, cũng không cần phải gọi anh theo cách của thằng khốn nạn kia nữa.
Hơn nữa anh mới ba mươi sáu tuổi, thật sự không già đến thế.
Dù sao Trình Trân Ái cũng là người đã sống hai kiếp, đương nhiên cô có thể nhìn ra lúc này Thịnh Đức An chỉ đang có ý tốt, nhưng bảo cô mở miệng gọi anh thì vẫn có chút khó xử.
Trong lòng Trình Trân Ái có chút căng thẳng, yên sau xe đạp cô cũng thường xuyên ngồi, nhưng không biết hôm nay thế nào, chỉ cảm thấy người đạp xe phía trước dáng người quá cao lớn, đến nỗi ánh nắng trước mắt cũng trở nên lờ mờ.
Chưa đầy mười phút, hai người đã vào thôn Hoàng Các.
"Người đồng đội hôm qua tôi nói với cô ở ngay trong thôn Hoàng Các này," Thịnh Đức An nói, "Hôm qua tôi đến mượn xe của cậu ấy đi công việc, hôm nay đến trả xe, cô đến đây tìm người à?"
Trình Trân Ái do dự một chút, vẫn nói, "Bên này gần chỗ tôi làm việc, tôi muốn thuê nhà ở đây, đến lúc đó đón Nha Nha đến ở sẽ tiện hơn."
Thịnh Đức An gật đầu, mấy ngày nay anh cũng nghe nói về cô, một người phụ nữ ly hôn lại còn dắt theo con về nhà mẹ đẻ, sao có thể không để người ta nói ra nói vào được.
Nếu không phải bị ép đến đường cùng, e rằng cũng sẽ không thể bụng mang dạ chửa mà ra ngoài thuê nhà vào dịp Tết này.
Thằng cháu họ của anh thật sự không ra gì.
"Vậy thì cô đi theo tôi, tôi nhờ đồng đội hỏi giúp cô trong thôn bọn họ có mấy căn nhà đang bỏ trống."
"......" Thật lòng mà nói, Trình Trân Ái không muốn lắm.
Cô đã ly hôn với Thịnh Gia Xương rồi, cô không muốn dính líu gì đến nhà họ Thịnh nữa, huống chi người này còn là chú họ của chồng cũ Thịnh Gia Xương.
Mặc dù nghe nói người chú bảy này không phải con ruột của chú tư, nhưng dù sao anh cũng mang họ Thịnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nông thôn nhỏ lắm, nếu chuyện này truyền đến tai Phạm Quế Linh ở thôn Thịnh Trang, với cái miệng của bà ta thì không biết sẽ thêu dệt ra chuyện gì về cô nữa.
"Không cần đâu chú bảy, để tôi tự hỏi là được rồi, dù sao cũng không gấp, hỏi ở đây được thì thuê, không được thì tôi lại đến thôn khác hỏi thử xem sao -"
"Trời lạnh như thế này cô chạy lung tung làm gì?" Thịnh Đức An nghiêm nghị liếc mắt nhìn.
"Cô cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng chứ, tôi làm vậy cũng không phải là cố tình giúp cô, chỉ là việc tiện tay mà thôi, cho dù cô và Gia Xương đã ly hôn, tôi với Cảnh Đường vẫn là anh em cùng vào sinh ra tử, cô hiện tại cũng được tính là em trong nhà của tôi, khách sáo với tôi làm gì!"
Trình Trân Ái không ngờ Thịnh Đức An lại nói một tràng như vậy, nghe giọng điệu của anh hình như còn có chút tức giận.
"...Vậy được rồi, làm phiền chú bảy."
Thịnh Đức An cau mày, cảm thấy người phụ nữ trước mặt này thật ngốc, cô đã ly hôn với cháu trai của anh, còn gọi anh là chú bảy làm gì nữa? Anh còn chưa đến bốn mươi tuổi, trông già đến thế sao?
Hơn nữa anh vốn dĩ không phải là người nhà họ Thịnh.
"Tiểu Trình, tôi và Cảnh Đường coi nhau như anh em trong quân đội, bây giờ cô cũng không còn quan hệ gì với nhà họ Thịnh nữa, cô không cần gọi tôi là chú, cứ gọi theo Cảnh Đường đi, gọi anh là được rồi."
Thịnh Đức An nói như vậy, kỳ thật cũng không nghĩ gì nhiều, anh vốn là người thẳng tính có gì nói đó, anh chỉ cảm thấy người ta đã ly hôn với Thịnh Gia Xương rồi, cũng không cần phải gọi anh theo cách của thằng khốn nạn kia nữa.
Hơn nữa anh mới ba mươi sáu tuổi, thật sự không già đến thế.
Dù sao Trình Trân Ái cũng là người đã sống hai kiếp, đương nhiên cô có thể nhìn ra lúc này Thịnh Đức An chỉ đang có ý tốt, nhưng bảo cô mở miệng gọi anh thì vẫn có chút khó xử.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro