Thập Niên 80: Mẹ Con Trọng Sinh, Nỗ Lực Làm Giàu
Thuê Nhà 4
2024-09-01 19:40:11
Nhà em trai Cao Tuấn Dân cách nhà anh ta không xa, mấy người đi bộ chỉ mất năm, sáu phút, Trình Trân Ái vừa bước vào sân đã ưng ý ngay.
Kiếp trước, con gái lớn Thịnh Tuyết Nha là kiến trúc sư, cô cũng được biết một chút ít kiến thức về kiến trúc, căn nhà nhỏ này từ hướng nhà đến bố cục đều rất tốt, ba gian nhà chính cũng là nhà mới, tường đều xây bằng gạch đỏ, nhìn rất kiên cố.
Điểm trừ duy nhất có lẽ là sân hơi nhỏ, nếu muốn trồng rau thì e là không được, chỉ trồng được hoa cỏ thôi.
Thấy Trình Trân Ái im lặng hồi lâu, Thịnh Đức An cho rằng cô không ưng ý nên nói: "Nếu em thấy không được thì mình đi xem nhà khác, cái sân này đúng là hơi nhỏ."
Cao Tuấn Dân cũng nói: "Không ưng cũng không sao, trong thôn còn nhiều nhà bỏ không khác, nhưng mà mấy căn đó không phải nhà người thân của tôi, tôi phải hỏi trước đã."
Trình Trân Ái lúc này mới hoàn hồn, vội vàng nói: "Anh à, không cần hỏi đâu, tôi rất thích căn nhà này, tôi cũng đã tìm hiểu qua, ở Hoàng Các thuê một căn nhà như vậy một năm cũng phải mất trăm đồng, hay là chúng tôi thuê một năm với giá một trăm, anh thấy thế nào?"
Cái giá mà Trình Trân Ái đưa ra kỳ thực không hề thấp, dù sao đây cũng không phải là huyện lỵ, nhưng xét thấy căn nhà này đều là nhà mới, cô cảm thấy bản thân cũng không bị thiệt.
Ai ngờ đâu Cao Tuấn Dân xua tay lia lịa, "Tiền nong gì chứ, nói thật với mọi người, mấy hôm trước em trai tôi có gọi điện thoại về, hai vợ chồng nó làm ăn ở trong Nam rất tốt, chắc chắn là chưa về được, cô thấy được thì cứ ở đi, coi như là trông nhà giúp chúng tôi."
Trình Trân Ái biết rõ khu vực xung quanh Hoàng Các sau này đều là khu quy hoạch đô thị, mấy căn nhà nhỏ về sau đều có giá trị tăng lên gấp bội, cô không thể chiếm tiện nghi của người ta.
Hơn nữa còn có Thịnh Đức An ở đây, cô không thể để Thịnh Đức An nghĩ cô là người thích lợi dụng người khác.
"Anh à, tôi biết ý tốt của anh, nhưng tôi không thể ở nhà không trả tiền được, hay là anh lấy rẻ một chút, như vậy tôi ở cũng yên tâm hơn."
Thịnh Đức An nhìn Trình Trân Ái một cái, nói: "Lão Cao, đều là người quen cả, tôi thấy một năm anh lấy năm mươi đồng là được rồi, mẹ con cô ấy cũng không có nhiều tiền..."
Trình Trân Ái không ngờ Thịnh Đức An lại lên tiếng mặc cả, còn giảm đi một nửa, nếu thực sự chỉ có năm mươi đồng một năm thì đúng là cô được hời to rồi!
Cao Tuấn Dân vội vàng xua tay, "Đây có phải huyện lỵ gì cho cam, lấy gì mà nhiều thế, nếu hai người đã có lòng như vậy thì đưa tôi ba mươi đồng là được rồi."
Trình Trân Ái còn muốn nói gì đó thì bị ánh mắt của Thịnh Đức An ngăn lại, "Em cảm ơn anh Cao đi, lát nữa xem còn thiếu gì thì anh giúp em thu dọn."
Một căn nhà mới như vậy mà một năm chỉ có ba mươi đồng, dù là ở thời buổi này thì cũng quá rẻ, Trình Trân Ái biết mình được hời, trong lòng lại thêm mấy phần cảm kích Thịnh Đức An.
Nhưng trong lòng cô cũng rất rối rắm, cô không muốn có bất kỳ liên quan gì đến nhà họ Thịnh nữa, vì vậy khi nghe Thịnh Đức An nói muốn giúp đỡ, cô không cần suy nghĩ liền từ chối:
“Anh An, bên em thực ra cũng không có việc gì nhiều, hành lý của em và Nha Nha cũng không bao nhiêu, em tự dọn dẹp một chút, về trấn Tứ Thủy lấy là được rồi.”
Kiếp trước, con gái lớn Thịnh Tuyết Nha là kiến trúc sư, cô cũng được biết một chút ít kiến thức về kiến trúc, căn nhà nhỏ này từ hướng nhà đến bố cục đều rất tốt, ba gian nhà chính cũng là nhà mới, tường đều xây bằng gạch đỏ, nhìn rất kiên cố.
Điểm trừ duy nhất có lẽ là sân hơi nhỏ, nếu muốn trồng rau thì e là không được, chỉ trồng được hoa cỏ thôi.
Thấy Trình Trân Ái im lặng hồi lâu, Thịnh Đức An cho rằng cô không ưng ý nên nói: "Nếu em thấy không được thì mình đi xem nhà khác, cái sân này đúng là hơi nhỏ."
Cao Tuấn Dân cũng nói: "Không ưng cũng không sao, trong thôn còn nhiều nhà bỏ không khác, nhưng mà mấy căn đó không phải nhà người thân của tôi, tôi phải hỏi trước đã."
Trình Trân Ái lúc này mới hoàn hồn, vội vàng nói: "Anh à, không cần hỏi đâu, tôi rất thích căn nhà này, tôi cũng đã tìm hiểu qua, ở Hoàng Các thuê một căn nhà như vậy một năm cũng phải mất trăm đồng, hay là chúng tôi thuê một năm với giá một trăm, anh thấy thế nào?"
Cái giá mà Trình Trân Ái đưa ra kỳ thực không hề thấp, dù sao đây cũng không phải là huyện lỵ, nhưng xét thấy căn nhà này đều là nhà mới, cô cảm thấy bản thân cũng không bị thiệt.
Ai ngờ đâu Cao Tuấn Dân xua tay lia lịa, "Tiền nong gì chứ, nói thật với mọi người, mấy hôm trước em trai tôi có gọi điện thoại về, hai vợ chồng nó làm ăn ở trong Nam rất tốt, chắc chắn là chưa về được, cô thấy được thì cứ ở đi, coi như là trông nhà giúp chúng tôi."
Trình Trân Ái biết rõ khu vực xung quanh Hoàng Các sau này đều là khu quy hoạch đô thị, mấy căn nhà nhỏ về sau đều có giá trị tăng lên gấp bội, cô không thể chiếm tiện nghi của người ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa còn có Thịnh Đức An ở đây, cô không thể để Thịnh Đức An nghĩ cô là người thích lợi dụng người khác.
"Anh à, tôi biết ý tốt của anh, nhưng tôi không thể ở nhà không trả tiền được, hay là anh lấy rẻ một chút, như vậy tôi ở cũng yên tâm hơn."
Thịnh Đức An nhìn Trình Trân Ái một cái, nói: "Lão Cao, đều là người quen cả, tôi thấy một năm anh lấy năm mươi đồng là được rồi, mẹ con cô ấy cũng không có nhiều tiền..."
Trình Trân Ái không ngờ Thịnh Đức An lại lên tiếng mặc cả, còn giảm đi một nửa, nếu thực sự chỉ có năm mươi đồng một năm thì đúng là cô được hời to rồi!
Cao Tuấn Dân vội vàng xua tay, "Đây có phải huyện lỵ gì cho cam, lấy gì mà nhiều thế, nếu hai người đã có lòng như vậy thì đưa tôi ba mươi đồng là được rồi."
Trình Trân Ái còn muốn nói gì đó thì bị ánh mắt của Thịnh Đức An ngăn lại, "Em cảm ơn anh Cao đi, lát nữa xem còn thiếu gì thì anh giúp em thu dọn."
Một căn nhà mới như vậy mà một năm chỉ có ba mươi đồng, dù là ở thời buổi này thì cũng quá rẻ, Trình Trân Ái biết mình được hời, trong lòng lại thêm mấy phần cảm kích Thịnh Đức An.
Nhưng trong lòng cô cũng rất rối rắm, cô không muốn có bất kỳ liên quan gì đến nhà họ Thịnh nữa, vì vậy khi nghe Thịnh Đức An nói muốn giúp đỡ, cô không cần suy nghĩ liền từ chối:
“Anh An, bên em thực ra cũng không có việc gì nhiều, hành lý của em và Nha Nha cũng không bao nhiêu, em tự dọn dẹp một chút, về trấn Tứ Thủy lấy là được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro