Thập Niên 80 Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày (Dịch)
Viết Tiểu Thuyế...
Quả Tử Toan
2024-09-23 21:59:12
Bây giờ không giống như đời sau kiến thức rộng rãi, nhưng nếu viết chủ đề về bệnh nan y hay mẫu thuẫn ạnh em này nọ sợ là độc giả tiếp thu không được.
Hứa Đào không khỏi có chút buồn cười, cây bút trong tay dần hạ xuống
"Duyên đến gần như vậy" đây là Hứa Đào đặt tên cho quyển tiểu thuyết đầu tay của mình.
Hứa Đào đem tên tiểu thuyết viết xong liền đặt bút xuống viết mở đầu, cô viết là một tiểu thuyết hiện đại kể về một đôi thanh mai trúc mã hứa hẹn tình yêu,sau đó lại ly biệt nhiều năm sau gặp lại họ vẫn yêu nhau tha thiết nhưng thật không may đối phương lại mắc bệnh nan y khiến tình cảm gặp trắc trở, ngay cả ông trời cũng cảm động tình yêu của họ.
Xoẹt xoẹt….
Hứa Đào mở đầu tiểu thuyết khá thú vị, dù sao đời trước cô cũng là đứa nhỏ từng xem mấy loại tình tiết này mà lớn lên, rồi xem nhưng bộ tình tiết hài hước lẫn mâu thuẫn đan xem huống chi đừng nói là không sợ trời không sợ đất.
Triệu Vệ Quốc trở về trễ Hứa Đào vẫn chưa ngủ, viết xong cái mở đầu nhưng ại là mắt mù kịch bản dọn một dọnvăn chương vẫn còn tuôn trào nên cô mải mê viết tiếp, sân bên ngoài truyền đến tiếng động, cô bỏ bút xuống ra nhìn thử thì thấy thân ảnh cao lớn của Triệu Vệ Quốc đang đóng cửa nhà lại.
“Anh sao về trễ quá vậy?”
“Sao em còn chưa ngủ?”
Hai người nhìn nhau nghi hoặc đặt câu hỏi, Hứa Đào trả lời trước: “Nhàn rỗi không có việc gì làm nên nghĩ viết cái gì đó giải trí”
“Hôm nay anh chạy xe một chuyến đến Phật thị, trên đường trì hoãn nên về trễ” Triệu Vệ Quốc giải thích nguyên nhân mình về trễ: “Về sau không cần phải trở anh, trời tối đem cửa khóa kỹ vào”.
“Đã khóa, sao anh vào được?” ý cô là chờ cửa Triệu Vệ Quốc nên mới thức khuya, nghe được anh nói vậy liên theo bản năng đặt câu hỏi.
Triệu Vệ Quốc thản nhiên trả lời: “Anh có thể trèo tường vào”
Hứa Đào yên lặng nhìn Triệu Vệ Quốc, thời buổi này nhà nhà đều tường vây bốn phía rất cao, cô không chút hoài nghi nhìn về Triệu Vệ Quốc xác nhận anh nói có phải thật không “Về nhà mình có phải trèo tường, không sợ nửa đêm người ta còn tưởng là trộm mà bắt đi sao?”
“Em không khóa cửa, có kẻ quấy rồi thì chẳng phải càng nguy hiểm hơn!” Ngữ khí Triệu Vệ Quốc thập phần nghiêm túc
Tường này đối với Triệu Vệ Quốc chẳng thành vấn đề gì nhưng trộm mà muốn vào thì cần phải có công cụ mới có thể vào được, Hứa Đào là phụ nữ lại mang theo đứa nhỏ ở nhà một mình, ban đêm khóa cửa lại mới an toàn một ít.
“……………”Hứa Đào giận dỗi không nói lời nào trầm mặt một lát: “Bắt đầu từ ngày mai chạng vạng liền khóa cửa” Lời nói còn mang theo ngữ khí giận dỗi.
“Uhm” Triệu Vệ Quốc không phản đối.
Hứa Đào thấy anh thật sự muốn trèo tường thật sự cạn lời mà, sẵn thuận miệng dò hỏi: “Đã ăn cơm chưa?”
Nhìn theo ánh trăng bên ngoài, cô đoán đại khái chắc khoảng 10 tối, không có đồng hồ thật bất tiện, không thể xem được thời gian chính xác toàn là tự suy đoán thôi.
“Chưa ăn”
“……………”Chỉ là thuận miệng hỏi, tưởng anh ăn rồi ai dè vẫn chưa, Hứa Đào đi đến phòng bếp chuẩn bị nhóm lửa nấu mì.
Triệu Vệ Quốc ở trong viện múc nước đi nhà vệ sinh tắm rửa, trở lại phòng bếp có tinh thần không ít, mì Hứa Đào nấu cũng vừa vặn chín.
“Anh đừng có thường xuyên tắm nước lạnh” Đang định nấu nồi nước nóng cho anh rửa mặt thì thấy anh đã tắm xong.
Triệu Vệ Quốc tắm xong thấy người thoải mái, đi vào phòng bếp thấy Hứa Đào liếc hắn một cái nghe khẩu khí của cô dường như quan tâm anh: “Thói quen rồi, về sau sẽ sửa”.
Hứa Đào thấy anh dùng từ sửa làm như cô ghét bỏ anh lắm vậy, cô mấp mấy cái môi đem cải thìa cắt ra, Triệu Vệ Quốc đến bếp lò xem lửa.
Nấu xong hoàn chỉnh tô mì, Hứa Đào thắm mệt, định vớt mì ra chén rồi trở về phòng nghỉ ngơi: “Mì sợ đã nấu xong, anh ăn đi, em đi ngủ”
“Từ từ” Triệu Vệ Quốc gọi Hứa Đào một tiếng
Hứa Đào nghi hoặc nhìn về phía người đàn ông trước mặt, thấy anh móc từ trong túi ra một chiếc đồng hồ đưa cho cô.
Hứa Đào không khỏi có chút buồn cười, cây bút trong tay dần hạ xuống
"Duyên đến gần như vậy" đây là Hứa Đào đặt tên cho quyển tiểu thuyết đầu tay của mình.
Hứa Đào đem tên tiểu thuyết viết xong liền đặt bút xuống viết mở đầu, cô viết là một tiểu thuyết hiện đại kể về một đôi thanh mai trúc mã hứa hẹn tình yêu,sau đó lại ly biệt nhiều năm sau gặp lại họ vẫn yêu nhau tha thiết nhưng thật không may đối phương lại mắc bệnh nan y khiến tình cảm gặp trắc trở, ngay cả ông trời cũng cảm động tình yêu của họ.
Xoẹt xoẹt….
Hứa Đào mở đầu tiểu thuyết khá thú vị, dù sao đời trước cô cũng là đứa nhỏ từng xem mấy loại tình tiết này mà lớn lên, rồi xem nhưng bộ tình tiết hài hước lẫn mâu thuẫn đan xem huống chi đừng nói là không sợ trời không sợ đất.
Triệu Vệ Quốc trở về trễ Hứa Đào vẫn chưa ngủ, viết xong cái mở đầu nhưng ại là mắt mù kịch bản dọn một dọnvăn chương vẫn còn tuôn trào nên cô mải mê viết tiếp, sân bên ngoài truyền đến tiếng động, cô bỏ bút xuống ra nhìn thử thì thấy thân ảnh cao lớn của Triệu Vệ Quốc đang đóng cửa nhà lại.
“Anh sao về trễ quá vậy?”
“Sao em còn chưa ngủ?”
Hai người nhìn nhau nghi hoặc đặt câu hỏi, Hứa Đào trả lời trước: “Nhàn rỗi không có việc gì làm nên nghĩ viết cái gì đó giải trí”
“Hôm nay anh chạy xe một chuyến đến Phật thị, trên đường trì hoãn nên về trễ” Triệu Vệ Quốc giải thích nguyên nhân mình về trễ: “Về sau không cần phải trở anh, trời tối đem cửa khóa kỹ vào”.
“Đã khóa, sao anh vào được?” ý cô là chờ cửa Triệu Vệ Quốc nên mới thức khuya, nghe được anh nói vậy liên theo bản năng đặt câu hỏi.
Triệu Vệ Quốc thản nhiên trả lời: “Anh có thể trèo tường vào”
Hứa Đào yên lặng nhìn Triệu Vệ Quốc, thời buổi này nhà nhà đều tường vây bốn phía rất cao, cô không chút hoài nghi nhìn về Triệu Vệ Quốc xác nhận anh nói có phải thật không “Về nhà mình có phải trèo tường, không sợ nửa đêm người ta còn tưởng là trộm mà bắt đi sao?”
“Em không khóa cửa, có kẻ quấy rồi thì chẳng phải càng nguy hiểm hơn!” Ngữ khí Triệu Vệ Quốc thập phần nghiêm túc
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tường này đối với Triệu Vệ Quốc chẳng thành vấn đề gì nhưng trộm mà muốn vào thì cần phải có công cụ mới có thể vào được, Hứa Đào là phụ nữ lại mang theo đứa nhỏ ở nhà một mình, ban đêm khóa cửa lại mới an toàn một ít.
“……………”Hứa Đào giận dỗi không nói lời nào trầm mặt một lát: “Bắt đầu từ ngày mai chạng vạng liền khóa cửa” Lời nói còn mang theo ngữ khí giận dỗi.
“Uhm” Triệu Vệ Quốc không phản đối.
Hứa Đào thấy anh thật sự muốn trèo tường thật sự cạn lời mà, sẵn thuận miệng dò hỏi: “Đã ăn cơm chưa?”
Nhìn theo ánh trăng bên ngoài, cô đoán đại khái chắc khoảng 10 tối, không có đồng hồ thật bất tiện, không thể xem được thời gian chính xác toàn là tự suy đoán thôi.
“Chưa ăn”
“……………”Chỉ là thuận miệng hỏi, tưởng anh ăn rồi ai dè vẫn chưa, Hứa Đào đi đến phòng bếp chuẩn bị nhóm lửa nấu mì.
Triệu Vệ Quốc ở trong viện múc nước đi nhà vệ sinh tắm rửa, trở lại phòng bếp có tinh thần không ít, mì Hứa Đào nấu cũng vừa vặn chín.
“Anh đừng có thường xuyên tắm nước lạnh” Đang định nấu nồi nước nóng cho anh rửa mặt thì thấy anh đã tắm xong.
Triệu Vệ Quốc tắm xong thấy người thoải mái, đi vào phòng bếp thấy Hứa Đào liếc hắn một cái nghe khẩu khí của cô dường như quan tâm anh: “Thói quen rồi, về sau sẽ sửa”.
Hứa Đào thấy anh dùng từ sửa làm như cô ghét bỏ anh lắm vậy, cô mấp mấy cái môi đem cải thìa cắt ra, Triệu Vệ Quốc đến bếp lò xem lửa.
Nấu xong hoàn chỉnh tô mì, Hứa Đào thắm mệt, định vớt mì ra chén rồi trở về phòng nghỉ ngơi: “Mì sợ đã nấu xong, anh ăn đi, em đi ngủ”
“Từ từ” Triệu Vệ Quốc gọi Hứa Đào một tiếng
Hứa Đào nghi hoặc nhìn về phía người đàn ông trước mặt, thấy anh móc từ trong túi ra một chiếc đồng hồ đưa cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro