Thập Niên 80: Mẹ Kế Xinh Đẹp Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con
Bán Công Việc
2024-10-07 12:18:00
“Không cần!” Tư Niệm dứt khoát cự tuyệt, giả vờ chấn kinh nói: “Công việc của tôi là tôi dựa vào thực lực của mình cạnh tranh với mọi người, không có liên quan gì tới cha mẹ tôi, cô không cần phải cái gì cũng lôi cha mẹ vào, chúng ta cũng không phải con nít, còn cần cha mẹ làm chủ, tôi chỉ biết, tôi chưa từng chuyển nhượng công việc cho bất cứ ai.”
Nói xong, cô mặc kệ sắc mặt khó coi của Lâm Tư Tư, nhìn sang chị Trần đang kinh ngạc nói: “Chị Trần, có lẽ chị cũng biết em không phải người thiếu trách nhiệm như thế, cho dù em muốn chuyển nhượng cho người khác, chắc chắn cũng là người có năng lực, chứ không phải cho bừa một người ngoài ngành, chuyển nhượng cũng cần e ký tên, em chưa từng tới đây, sao có thể chuyển cho cô ta chứ? Em không biết rốt cuộc bên trong có nguyên nhân gì, càng không biết khi nào đơn vị không cần được em đồng ý đã có thể tùy tiện đưa công việc cho người khác.”
“Đương nhiên không phải!” Chị Trần lập tức phủ định: “Đơn vị chúng ta coi trọng nhất là năng lực, người không có năng lực cho dù dựa vào quan hệ đi vào cũng không dài lâu được!”
Lời của chị ấy đã tỏ rõ là đang chế nhạo Lâm Tư Tư không có năng lực.
Vốn dĩ chị ấy rất tức giận việc Tư Niệm khi không đưa công việc cho một người ngoài ngành, mãi một lúc mới biết, đối phương thế mà lại sử dụng cách đi cửa sau mà chị ấy căm ghét để tới.
Thậm chí bản thân Tư Niệm cũng không biết!
Chị Trần là ai, những năm qua, một mình lăn lộn mới đi tới vị trí này, thấy nhiều những kẻ không có năng lực gì bởi vì có quan hệ được cố nhét vào, nhưng người to gan như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Việc này có khác gì với kẻ học dốt lấy thành tích của người khác học đại học thay đâu.
Chị Trần ý vị thâm trường nhìn Lâm Tư Tư.
Lâm Tư Tư ngạt thở, suýt chút mất khống chế biểu cảm, trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, cô ta chỉ đành cúi đầu, cắn môi làm ra vẻ ấm ức: “Chị Tư Niệm, em thật sự không biết gì cả, em chỉ nghe theo cha mẹ sắp xếp thôi, đều do họ bảo em tới.”
Cô ta rất biết giả vờ vô tội, Tư Niệm biết cha mẹ của nguyên chú có chút ranh mãnh nhưng cũng không tới mức quá đáng như vậy, Lâm Tư Tư lừa quỷ, quỷ cũng không tin.
Cô cười lạnh một tiếng: “Cô nói đúng, cha mẹ chỉ là lo lắng tôi không thể quay về làm việc mà thôi, nhưng không sao, bây giờ tôi về rồi, vậy thì không cần làm phiền cô nữa, cô về đi.”
Lâm Tư Tư: “…”
Vậy sự vất vả và nhẫn nhịn ăn chửi của cô ta trong mấy ngày qua là vì cái gì?
Lâm Tư Tư tức giận tới mức đỉnh đầu sắp bốc khói.
Tư Niệm không quan tâm tới cô ta, chuyển sang nói với chị Trần: “Thực ra suy nghĩ của cha mẹ em cũng không sai, bây giờ em đã về nông thôn, tới làm việc quả thực không tiện, nhưng em lo trì hoãn thời gian dài sẽ mang tới phiền phức cho chị Trần, cho nên hôm nay cũng muốn mau chóng tới giải quyết vấn đề này.”
Chị Trần gật đầu, cũng biết sơ sơ tình huống của cô, lại nhìn cô đang bồng một đứa trẻ còn có thể nghĩ tới mình, không khỏi mềm lòng vài phần, thở dài nói: “Em định thế nào?”
“Cứ mãi để một người ngoài ngành thay em đi làm cũng không phải, thêm phiền phức cho chị không nói, trong lòng em cũng khó chịu.”
Lâm Tư Tư bên cạnh nghe vậy, mặt xanh mét.
Thế nhưng nơi này không phải nhà họ Tư, cô ta không có bất cứ quyền lên tiếng nào.
Lại nghe Tư Niệm nói: “Cho nên em định bán công việc này đi, bán cho một số nhân viên chuyên nghiệp trong đơn vị của chúng ta, em tin chắc những người này sẽ dụng tâm đối đãi với công việc mà họ trả giá cao mua về.”
Cô nói vậy, tai của Phó Thiên Thiên xem kịch bên cạnh cũng dựng lên, suýt chút viết ba chữ “bán cho tôi” lên mặt.
Giấc mơ của cô ta chính là làm người chủ trì phát thanh.
Lúc này giấc mơ ở ngay trước mặt mình, đưa tay ra là được!
Nói xong, cô mặc kệ sắc mặt khó coi của Lâm Tư Tư, nhìn sang chị Trần đang kinh ngạc nói: “Chị Trần, có lẽ chị cũng biết em không phải người thiếu trách nhiệm như thế, cho dù em muốn chuyển nhượng cho người khác, chắc chắn cũng là người có năng lực, chứ không phải cho bừa một người ngoài ngành, chuyển nhượng cũng cần e ký tên, em chưa từng tới đây, sao có thể chuyển cho cô ta chứ? Em không biết rốt cuộc bên trong có nguyên nhân gì, càng không biết khi nào đơn vị không cần được em đồng ý đã có thể tùy tiện đưa công việc cho người khác.”
“Đương nhiên không phải!” Chị Trần lập tức phủ định: “Đơn vị chúng ta coi trọng nhất là năng lực, người không có năng lực cho dù dựa vào quan hệ đi vào cũng không dài lâu được!”
Lời của chị ấy đã tỏ rõ là đang chế nhạo Lâm Tư Tư không có năng lực.
Vốn dĩ chị ấy rất tức giận việc Tư Niệm khi không đưa công việc cho một người ngoài ngành, mãi một lúc mới biết, đối phương thế mà lại sử dụng cách đi cửa sau mà chị ấy căm ghét để tới.
Thậm chí bản thân Tư Niệm cũng không biết!
Chị Trần là ai, những năm qua, một mình lăn lộn mới đi tới vị trí này, thấy nhiều những kẻ không có năng lực gì bởi vì có quan hệ được cố nhét vào, nhưng người to gan như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Việc này có khác gì với kẻ học dốt lấy thành tích của người khác học đại học thay đâu.
Chị Trần ý vị thâm trường nhìn Lâm Tư Tư.
Lâm Tư Tư ngạt thở, suýt chút mất khống chế biểu cảm, trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, cô ta chỉ đành cúi đầu, cắn môi làm ra vẻ ấm ức: “Chị Tư Niệm, em thật sự không biết gì cả, em chỉ nghe theo cha mẹ sắp xếp thôi, đều do họ bảo em tới.”
Cô ta rất biết giả vờ vô tội, Tư Niệm biết cha mẹ của nguyên chú có chút ranh mãnh nhưng cũng không tới mức quá đáng như vậy, Lâm Tư Tư lừa quỷ, quỷ cũng không tin.
Cô cười lạnh một tiếng: “Cô nói đúng, cha mẹ chỉ là lo lắng tôi không thể quay về làm việc mà thôi, nhưng không sao, bây giờ tôi về rồi, vậy thì không cần làm phiền cô nữa, cô về đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tư Tư: “…”
Vậy sự vất vả và nhẫn nhịn ăn chửi của cô ta trong mấy ngày qua là vì cái gì?
Lâm Tư Tư tức giận tới mức đỉnh đầu sắp bốc khói.
Tư Niệm không quan tâm tới cô ta, chuyển sang nói với chị Trần: “Thực ra suy nghĩ của cha mẹ em cũng không sai, bây giờ em đã về nông thôn, tới làm việc quả thực không tiện, nhưng em lo trì hoãn thời gian dài sẽ mang tới phiền phức cho chị Trần, cho nên hôm nay cũng muốn mau chóng tới giải quyết vấn đề này.”
Chị Trần gật đầu, cũng biết sơ sơ tình huống của cô, lại nhìn cô đang bồng một đứa trẻ còn có thể nghĩ tới mình, không khỏi mềm lòng vài phần, thở dài nói: “Em định thế nào?”
“Cứ mãi để một người ngoài ngành thay em đi làm cũng không phải, thêm phiền phức cho chị không nói, trong lòng em cũng khó chịu.”
Lâm Tư Tư bên cạnh nghe vậy, mặt xanh mét.
Thế nhưng nơi này không phải nhà họ Tư, cô ta không có bất cứ quyền lên tiếng nào.
Lại nghe Tư Niệm nói: “Cho nên em định bán công việc này đi, bán cho một số nhân viên chuyên nghiệp trong đơn vị của chúng ta, em tin chắc những người này sẽ dụng tâm đối đãi với công việc mà họ trả giá cao mua về.”
Cô nói vậy, tai của Phó Thiên Thiên xem kịch bên cạnh cũng dựng lên, suýt chút viết ba chữ “bán cho tôi” lên mặt.
Giấc mơ của cô ta chính là làm người chủ trì phát thanh.
Lúc này giấc mơ ở ngay trước mặt mình, đưa tay ra là được!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro