Thập Niên 80: Mẹ Kế Xinh Đẹp Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con
Có Thể Mượn Phò...
2024-10-07 12:18:00
Cô mặt không cảm xúc mặc áo khoác vào, nghĩ lại vì sao mình không đóng chặt cửa.
Mặc đồ ngủ xong, cô đi ra, nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đứng đối lưng về phía cửa.
Tư Niệm vô thức đánh giá, từ trên xuống dưới.
Người đàn ông để tóc húi cua gọn gàng, mặc áo 3 lỗ màu xám, lúc này mồ hôi thấm lên ướt nhẹp một mảng vải to trên lưng, đường nét cơ bắp, đường cong như ẩn như hiện.
Cánh tay và bả vai bị cháy nắng rất đen, cơ bắp không khoa trương lắm, nhưng lại vô cùng rắn chắc, là kiểu hình thể vô cùng gầy.
Trên cánh tay đầy gân xanh, ngón tay rất thô rất dài, nghe nói người đàn ông như thế này đều “rất được”.
Tư Niệm bất giác nuốt nước bọt, đợi phản ứng lại, người đàn ông đã quay đầu, ánh mắt của cô cứ như thế rơi xuống nửa thân dưới của người đàn ông.
Chu Việt Thâm: “…”
“Có thể mượn phòng của cô tắm một cái không, ống nước ở nhà vệ sinh công cộng hư rồi.” Anh khẩy mắt nhìn Tư Niệm, giọng nói trầm thấp.
Tư Niệm lập tức thu hồi ánh mắt, trên gương mặt nhỏ trắng mềm tràn ra một lớp hồng mỏng: “Được, anh vào đi.”
“Làm phiền rồi.” Chu Việt Thâm rất lịch sự gật đầu, mắt nhìn thẳng đi vào trong.
Tư Niệm vốn tưởng mỗi ngày anh đều sẽ về rất muộn, cho nên hôm nay cũng không nghĩ nhiều, thay quần áo cũng không đóng cửa, may mà người đàn ông này vẫn được coi là thân sĩ.
Cô thở phào, đi xuống lầu, vào nhà bếp nấu mì cho anh.
Người ta cho mình nhiều tiền như vậy, mấy bữa cơm Tư Niệm vẫn nguyện ý nấu cho anh.
Chu Việt Thâm tắm rửa rất nhanh, khoảng mười phút đã mang một thân hơi nước xuống lầu.
Anh tùy ý quan sát căn nhà, chỉ trong một ngày, trong nhà trở nên rất sạch sẽ, trước kia luôn có một số muỗi, khắp nơi đều lộn xộn, nhìn xong khiến tâm trạng người ta có chút bực dọc.
Thế nhưng bây giờ khắp nơi lại gọn gàng sạch sẽ, không khí trong lành, trên sàn cũng được lau tới phản quang.
Không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của người phụ nữ kia.
Bởi vì nông thôn rất ít có người lau sàn nhà sạch sẽ như vậy.
Trên bàn ăn còn đang bày một lọ thủy tinh, bên trong cắm hoa dại có thể thấy ở khắp nơi bên đường, tăng thêm vài phần không khí ấm áp cho cả ngôi nhà.
Lại nhìn lên sô pha, thằng cả và thằng hai đang làm bài tập, Dao Dao nằm bò trên sô pha xem tivi, cô nhóc bình thường bẩn bẩn, hôm nay lại trắng trẻo mềm mại, quần áo cũng sạch sẽ, trông như đã mập hơn trước không ít.
Chu Việt Thâm nhíu mày, đi tới, vươn tay bồng đứa trẻ lên, một mùi sữa thơm ngọt lập tức tràn vào khoang mũi.
Trong tay cô nhóc còn đang cầm nửa miếng bánh quy.
Những thứ này, bình thường trong nhà đều không có.
Chu Việt Thâm chưa từng nuôi trẻ, cũng không biết tỉ mỉ là gì, luôn cho rằng chỉ cần có cơm ăn là được.
Công việc của anh quá bận, không có thời gian chăm sóc bọn trẻ, nhưng ở phương diện tiền bạc lại sẽ không bạc đãi chúng.
Thế nhưng mặc kệ anh đưa bao nhiêu tiền, mấy đứa nhỏ này vẫn gầy giống như đậu đinh.
Chu Việt Thâm không phải chưa từng nghĩ đến việc tìm phụ nữ, nhưng người phụ nữ tìm được trước kia, tâm tư lại ác độc, suýt chút hại đứa trẻ.
Sau này chỉ đành tìm người tới nhà nấu cơm cho ba đứa.
Nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng.
“Cha.”
“Cha.”
Thằng cả, thằng hai nhìn thấy anh, bất giác thẳng lưng, tôn kính gọi một tiếng.
“Ừm.” Chu Việt Thâm đặt cô bé lên đùi, nhìn hai đứa nhỏ có gương mặt giống chị gái, hai đứa đều rất kính nể và sợ hãi anh, bởi vì mặt của Chu Việt Thâm mang theo vài phần nghiêm khắc trời sinh, mấy năm anh làm lính, những tiểu binh kia nhìn thấy anh đều cắp đuôi bỏ đi, càng đừng nói là hai đứa nhỏ này.
“Học hành như thế nào?” Anh nhàn nhạt hỏi.
“Vẫn ổn, giống như trước.”
“Tốt, chăm chỉ học hành.” Thực ra giữa Chu Việt Thâm và hai đứa nhỏ này cũng có chút xa lạ, đều không thích nói chuyện, thời gian họ nói chuyện trong một tuần, dùng một bàn tay cũng có thể đếm được.
Vẫn là Tư Niệm đi ra phá tan sự cứng nhắc giữa mấy cha con.
“Cái đó, anh Chu, tôi nấu mì rồi, anh có muốn ăn một chút không?”
Chu Việt Thâm khẽ gật đầu, đứng dậy đi tới.
Nhìn thấy Tư Niệm, Dao Dao lập tức giang tay ê ê a a đòi bế.
Chu Việt Thâm nhíu mày nhìn Tư Niệm.
Trên mặt Tư Niệm mang theo nụ cười dịu dàng, đi lên nói: “Đưa đứa nhỏ cho tôi đi.”
Mặc đồ ngủ xong, cô đi ra, nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đứng đối lưng về phía cửa.
Tư Niệm vô thức đánh giá, từ trên xuống dưới.
Người đàn ông để tóc húi cua gọn gàng, mặc áo 3 lỗ màu xám, lúc này mồ hôi thấm lên ướt nhẹp một mảng vải to trên lưng, đường nét cơ bắp, đường cong như ẩn như hiện.
Cánh tay và bả vai bị cháy nắng rất đen, cơ bắp không khoa trương lắm, nhưng lại vô cùng rắn chắc, là kiểu hình thể vô cùng gầy.
Trên cánh tay đầy gân xanh, ngón tay rất thô rất dài, nghe nói người đàn ông như thế này đều “rất được”.
Tư Niệm bất giác nuốt nước bọt, đợi phản ứng lại, người đàn ông đã quay đầu, ánh mắt của cô cứ như thế rơi xuống nửa thân dưới của người đàn ông.
Chu Việt Thâm: “…”
“Có thể mượn phòng của cô tắm một cái không, ống nước ở nhà vệ sinh công cộng hư rồi.” Anh khẩy mắt nhìn Tư Niệm, giọng nói trầm thấp.
Tư Niệm lập tức thu hồi ánh mắt, trên gương mặt nhỏ trắng mềm tràn ra một lớp hồng mỏng: “Được, anh vào đi.”
“Làm phiền rồi.” Chu Việt Thâm rất lịch sự gật đầu, mắt nhìn thẳng đi vào trong.
Tư Niệm vốn tưởng mỗi ngày anh đều sẽ về rất muộn, cho nên hôm nay cũng không nghĩ nhiều, thay quần áo cũng không đóng cửa, may mà người đàn ông này vẫn được coi là thân sĩ.
Cô thở phào, đi xuống lầu, vào nhà bếp nấu mì cho anh.
Người ta cho mình nhiều tiền như vậy, mấy bữa cơm Tư Niệm vẫn nguyện ý nấu cho anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Việt Thâm tắm rửa rất nhanh, khoảng mười phút đã mang một thân hơi nước xuống lầu.
Anh tùy ý quan sát căn nhà, chỉ trong một ngày, trong nhà trở nên rất sạch sẽ, trước kia luôn có một số muỗi, khắp nơi đều lộn xộn, nhìn xong khiến tâm trạng người ta có chút bực dọc.
Thế nhưng bây giờ khắp nơi lại gọn gàng sạch sẽ, không khí trong lành, trên sàn cũng được lau tới phản quang.
Không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của người phụ nữ kia.
Bởi vì nông thôn rất ít có người lau sàn nhà sạch sẽ như vậy.
Trên bàn ăn còn đang bày một lọ thủy tinh, bên trong cắm hoa dại có thể thấy ở khắp nơi bên đường, tăng thêm vài phần không khí ấm áp cho cả ngôi nhà.
Lại nhìn lên sô pha, thằng cả và thằng hai đang làm bài tập, Dao Dao nằm bò trên sô pha xem tivi, cô nhóc bình thường bẩn bẩn, hôm nay lại trắng trẻo mềm mại, quần áo cũng sạch sẽ, trông như đã mập hơn trước không ít.
Chu Việt Thâm nhíu mày, đi tới, vươn tay bồng đứa trẻ lên, một mùi sữa thơm ngọt lập tức tràn vào khoang mũi.
Trong tay cô nhóc còn đang cầm nửa miếng bánh quy.
Những thứ này, bình thường trong nhà đều không có.
Chu Việt Thâm chưa từng nuôi trẻ, cũng không biết tỉ mỉ là gì, luôn cho rằng chỉ cần có cơm ăn là được.
Công việc của anh quá bận, không có thời gian chăm sóc bọn trẻ, nhưng ở phương diện tiền bạc lại sẽ không bạc đãi chúng.
Thế nhưng mặc kệ anh đưa bao nhiêu tiền, mấy đứa nhỏ này vẫn gầy giống như đậu đinh.
Chu Việt Thâm không phải chưa từng nghĩ đến việc tìm phụ nữ, nhưng người phụ nữ tìm được trước kia, tâm tư lại ác độc, suýt chút hại đứa trẻ.
Sau này chỉ đành tìm người tới nhà nấu cơm cho ba đứa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng.
“Cha.”
“Cha.”
Thằng cả, thằng hai nhìn thấy anh, bất giác thẳng lưng, tôn kính gọi một tiếng.
“Ừm.” Chu Việt Thâm đặt cô bé lên đùi, nhìn hai đứa nhỏ có gương mặt giống chị gái, hai đứa đều rất kính nể và sợ hãi anh, bởi vì mặt của Chu Việt Thâm mang theo vài phần nghiêm khắc trời sinh, mấy năm anh làm lính, những tiểu binh kia nhìn thấy anh đều cắp đuôi bỏ đi, càng đừng nói là hai đứa nhỏ này.
“Học hành như thế nào?” Anh nhàn nhạt hỏi.
“Vẫn ổn, giống như trước.”
“Tốt, chăm chỉ học hành.” Thực ra giữa Chu Việt Thâm và hai đứa nhỏ này cũng có chút xa lạ, đều không thích nói chuyện, thời gian họ nói chuyện trong một tuần, dùng một bàn tay cũng có thể đếm được.
Vẫn là Tư Niệm đi ra phá tan sự cứng nhắc giữa mấy cha con.
“Cái đó, anh Chu, tôi nấu mì rồi, anh có muốn ăn một chút không?”
Chu Việt Thâm khẽ gật đầu, đứng dậy đi tới.
Nhìn thấy Tư Niệm, Dao Dao lập tức giang tay ê ê a a đòi bế.
Chu Việt Thâm nhíu mày nhìn Tư Niệm.
Trên mặt Tư Niệm mang theo nụ cười dịu dàng, đi lên nói: “Đưa đứa nhỏ cho tôi đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro