Thập Niên 80: Mẹ Kế Xinh Đẹp Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con
Quay Về Nhà Họ...
2024-10-07 12:18:00
Nguyên chủ ở bên trong, cũng chỉ có thể được coi là một nữ phụ ác độc nhỏ bé mà thôi.
Dù sao thì nam chính là quân quan, người thích anh ta rất nhiều.
Kỳ thực Tư Niệm bán công việc cho Phó Thiên Thiên là có nguyên nhân.
Bởi vì trong tiểu thuyết, thời gian trước Phó Thiên Thiên không thích Lâm Tư Tư, nhưng sau này Lâm Tư Tư giúp cô ta lấy được công việc, cô ta mới cảm kích đến rơi lệ với Lâm Tư Tư, hóa địch thành bạn.
Khi nghĩ tới tình tiết này, Tư Niệm còn cảm thấy có chút nghi hoặc, vì sao Lâm Tư Tư có thể giúp Phó Thiên Thiên.
Bây giờ cô đã hoàn toàn hiểu ra.
Có lẽ chính là Lâm Tư Tư lấy được công việc của mình, mượn hoa dâng Phật.
Sau này Lâm Tư Tư không phát triển theo hướng phát thanh viên, mà lựa chọn tiếp tục học đại học.
Khiến nhà họ Phó vốn có chút khinh thường cô ta rửa mắt mà nhìn.
Cuộc đời có thể gọi là bật hack suốt chặng đường.
Bây giờ mình chủ động bán công việc cho Phó Thiên Thiên, cô ta cũng mất đi cơ hội lấy lòng Phó Thiên Thiên.
Phó Thiên Thiên ngoài mặt nhìn như rất khó sống chung, nhưng thực tế tính cách của cô ta rất đơn thuần, rất dễ công lược.
Trong sách, Lâm Tư Tư đã lợi dụng điểm này, từng bước từng bước lôi kéo cô ta.
Nhưng bây giờ đã khác, bây giờ Phó Thiên Thiên vốn có chút ý kiến với Lâm Tư Tư rồi.
Tuy quan hệ giữa nguyên chủ với cô ta từ nhỏ tới lớn đều không tốt lắm, nhưng tốt xấu cũng là người quen, cho dù là quan hệ không tốt, cũng có cảm giác thân thiết hơn so với một người mới tới như Lâm Tư Tư.
Lúc này, Lâm Tư Tư thông qua phương thức mà Phó Thiên Thiên ghét nhất lấy được công việc này, dựa theo tính cách của Phó Thiên Thiên, sợ là sẽ khinh bỉ Lâm Tư Tư này cả đời.
Càng đừng nói Lâm Tư Tư còn không muốn nhường công việc cho cô ta, Phó Thiên Thiên càng căm ghét cô ta như kẻ thù.
Nhìn tình huống này, Lâm Tư Tư muốn tạo quan hệ tốt với Phó Thiên Thiên, đoán chừng cũng không phải chuyện dễ dàng.
Tục ngữ nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn tốt.
“Đi, chúng ta về nhà lấy sổ hộ khẩu trước.” Phó Thiên Thiên tâm trạng tốt, cũng không có tâm tư bóc phốt Lâm Tư Tư nữa, vội vàng kéo Tư Niệm về nhà lấy sổ hộ khẩu.
Tư Niệm giả vờ khó xử nói: “Hộ khẩu của tôi còn ở nhà họ Tư, có lẽ công việc này là cha mẹ tôi lấy giúp Lâm Tư Tư, tôi lo lắng…”
Cô muốn nói lại thôi.
Quả nhiên, Phó Thiên Thiên lập tức biến sắc: “Thế thì đã sao, đây cũng không phải công việc cô dựa vào họ lấy được, dựa vào đâu phải cho Lâm Tư Tư, tôi đi cùng cô, tôi còn không tin Lâm Tư Tư đó dám giành với tôi!”
“Nếu cô ta dám giành, tôi là người đầu tiên không tha cho cô ta!”
Tư Niệm gật đầu: “Vậy thì làm phiền cô rồi.”
Phó Thiên Thiên cũng không ngờ cô sẽ khách sáo như vậy, trong nhất thời có chút thiếu tự nhiên, biện bạch nói: “Hừ, cô đừng nghĩ quá nhiều, tôi không phải vì giúp cô, tôi chỉ là vì công việc của mình mà thôi.”
Tư Niệm cười.
Bởi vì Tư Niệm bồng đứa nhỏ không tiện, cho nên Phó Thiên Thiên còn bắt xe.
Quả thực Tư Niệm hơi mệt, đứa nhỏ đã hai tuổi, có gầy thế nào cũng hơn mười ký, lúc này tay rất tê.
Nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng Tư Niệm, đang trừng đôi mắt to xinh đẹp nhìn mình, sắc mặt Phó Thiên Thiên có hơi phức tạp.
Thực sự không ngờ Tư Niệm – người xinh đẹp nhất, được coi trọng nhất trong đại viện thế mà lại xuất giá thảm nhất, còn thành mẹ kế của đứa trẻ lớn như vậy.
Trong nhất thời, một cỗ cảm thán dâng lên đáy lòng.
“Này, Tư Niệm, cô sẽ không định cứ như thế này chứ?”
Tư Niệm trêu chọc đứa nhỏ, nói: “Thế này không tốt sao?”
“Cô nhìn con bé, ngoan biết mấy.”
Phó Thiên Thiên bĩu môi, vừa muốn nói tôi không thích trẻ con, một bàn tay nhỏ đang cầm một viên kẹo đưa cho cô ta, trong miệng ê ê a a.
Phó Thiên Thiên ngơ ra: “Không phải nó còn chưa biết nói đó chứ?” Trông cũng lớn rồi, thế mà còn chưa biết nói?
Vừa nãy thấy đứa nhỏ yên tĩnh, còn tưởng chỉ là nghe lời, ai biết hóa ra không biết nói.
Tư Niệm gật đầu: “Tạm thời vẫn chưa biết, nhưng sẽ biết nhanh thôi.”
Ánh mắt Phó Thiên Thiên nhìn cô càng phức tạp, càng bội phục.
Sau 10 phút, hai người tới viện gia thuộc.
Đổi lại là bình thường, Tư Niệm thật sự không tiện đi vào, dù sao thì chuyện mình không phải là con ruột đã sớm được rêu rao khắp nơi rồi.
Nhà họ Tư không nguyện ý, cô thật sự không thể vào.
Nhưng theo Phó Thiên Thiên vào lại rất đơn giản.
Dù sao thì nam chính là quân quan, người thích anh ta rất nhiều.
Kỳ thực Tư Niệm bán công việc cho Phó Thiên Thiên là có nguyên nhân.
Bởi vì trong tiểu thuyết, thời gian trước Phó Thiên Thiên không thích Lâm Tư Tư, nhưng sau này Lâm Tư Tư giúp cô ta lấy được công việc, cô ta mới cảm kích đến rơi lệ với Lâm Tư Tư, hóa địch thành bạn.
Khi nghĩ tới tình tiết này, Tư Niệm còn cảm thấy có chút nghi hoặc, vì sao Lâm Tư Tư có thể giúp Phó Thiên Thiên.
Bây giờ cô đã hoàn toàn hiểu ra.
Có lẽ chính là Lâm Tư Tư lấy được công việc của mình, mượn hoa dâng Phật.
Sau này Lâm Tư Tư không phát triển theo hướng phát thanh viên, mà lựa chọn tiếp tục học đại học.
Khiến nhà họ Phó vốn có chút khinh thường cô ta rửa mắt mà nhìn.
Cuộc đời có thể gọi là bật hack suốt chặng đường.
Bây giờ mình chủ động bán công việc cho Phó Thiên Thiên, cô ta cũng mất đi cơ hội lấy lòng Phó Thiên Thiên.
Phó Thiên Thiên ngoài mặt nhìn như rất khó sống chung, nhưng thực tế tính cách của cô ta rất đơn thuần, rất dễ công lược.
Trong sách, Lâm Tư Tư đã lợi dụng điểm này, từng bước từng bước lôi kéo cô ta.
Nhưng bây giờ đã khác, bây giờ Phó Thiên Thiên vốn có chút ý kiến với Lâm Tư Tư rồi.
Tuy quan hệ giữa nguyên chủ với cô ta từ nhỏ tới lớn đều không tốt lắm, nhưng tốt xấu cũng là người quen, cho dù là quan hệ không tốt, cũng có cảm giác thân thiết hơn so với một người mới tới như Lâm Tư Tư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, Lâm Tư Tư thông qua phương thức mà Phó Thiên Thiên ghét nhất lấy được công việc này, dựa theo tính cách của Phó Thiên Thiên, sợ là sẽ khinh bỉ Lâm Tư Tư này cả đời.
Càng đừng nói Lâm Tư Tư còn không muốn nhường công việc cho cô ta, Phó Thiên Thiên càng căm ghét cô ta như kẻ thù.
Nhìn tình huống này, Lâm Tư Tư muốn tạo quan hệ tốt với Phó Thiên Thiên, đoán chừng cũng không phải chuyện dễ dàng.
Tục ngữ nói kẻ thù của kẻ thù chính là bạn tốt.
“Đi, chúng ta về nhà lấy sổ hộ khẩu trước.” Phó Thiên Thiên tâm trạng tốt, cũng không có tâm tư bóc phốt Lâm Tư Tư nữa, vội vàng kéo Tư Niệm về nhà lấy sổ hộ khẩu.
Tư Niệm giả vờ khó xử nói: “Hộ khẩu của tôi còn ở nhà họ Tư, có lẽ công việc này là cha mẹ tôi lấy giúp Lâm Tư Tư, tôi lo lắng…”
Cô muốn nói lại thôi.
Quả nhiên, Phó Thiên Thiên lập tức biến sắc: “Thế thì đã sao, đây cũng không phải công việc cô dựa vào họ lấy được, dựa vào đâu phải cho Lâm Tư Tư, tôi đi cùng cô, tôi còn không tin Lâm Tư Tư đó dám giành với tôi!”
“Nếu cô ta dám giành, tôi là người đầu tiên không tha cho cô ta!”
Tư Niệm gật đầu: “Vậy thì làm phiền cô rồi.”
Phó Thiên Thiên cũng không ngờ cô sẽ khách sáo như vậy, trong nhất thời có chút thiếu tự nhiên, biện bạch nói: “Hừ, cô đừng nghĩ quá nhiều, tôi không phải vì giúp cô, tôi chỉ là vì công việc của mình mà thôi.”
Tư Niệm cười.
Bởi vì Tư Niệm bồng đứa nhỏ không tiện, cho nên Phó Thiên Thiên còn bắt xe.
Quả thực Tư Niệm hơi mệt, đứa nhỏ đã hai tuổi, có gầy thế nào cũng hơn mười ký, lúc này tay rất tê.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng Tư Niệm, đang trừng đôi mắt to xinh đẹp nhìn mình, sắc mặt Phó Thiên Thiên có hơi phức tạp.
Thực sự không ngờ Tư Niệm – người xinh đẹp nhất, được coi trọng nhất trong đại viện thế mà lại xuất giá thảm nhất, còn thành mẹ kế của đứa trẻ lớn như vậy.
Trong nhất thời, một cỗ cảm thán dâng lên đáy lòng.
“Này, Tư Niệm, cô sẽ không định cứ như thế này chứ?”
Tư Niệm trêu chọc đứa nhỏ, nói: “Thế này không tốt sao?”
“Cô nhìn con bé, ngoan biết mấy.”
Phó Thiên Thiên bĩu môi, vừa muốn nói tôi không thích trẻ con, một bàn tay nhỏ đang cầm một viên kẹo đưa cho cô ta, trong miệng ê ê a a.
Phó Thiên Thiên ngơ ra: “Không phải nó còn chưa biết nói đó chứ?” Trông cũng lớn rồi, thế mà còn chưa biết nói?
Vừa nãy thấy đứa nhỏ yên tĩnh, còn tưởng chỉ là nghe lời, ai biết hóa ra không biết nói.
Tư Niệm gật đầu: “Tạm thời vẫn chưa biết, nhưng sẽ biết nhanh thôi.”
Ánh mắt Phó Thiên Thiên nhìn cô càng phức tạp, càng bội phục.
Sau 10 phút, hai người tới viện gia thuộc.
Đổi lại là bình thường, Tư Niệm thật sự không tiện đi vào, dù sao thì chuyện mình không phải là con ruột đã sớm được rêu rao khắp nơi rồi.
Nhà họ Tư không nguyện ý, cô thật sự không thể vào.
Nhưng theo Phó Thiên Thiên vào lại rất đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro