Thập Niên 80: Mẹ Kế Xinh Đẹp Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con
Thím Lưu Cáo Tr...
2024-10-07 12:18:00
Chu Việt Hàn hạnh phúc bồng em gái xoay vòng vòng, khoảnh khắc này, cậu bỗng nhiên cảm thấy nếu người mẹ kế đó cứ mãi như thế này thì tốt rồi.
Cậu xoay mãi xoay mãi, xoay tới tận cửa nhà bếp.
Vừa hay lúc này chảo đã cạn nước, Tư Niệm mở nắp ra.
Mùi thơm nức mũi lập tức xộc tới.
Chu Việt Hàn nước nước bọt ừng ực, lập tức không dịch nổi chân, ngay sau đó liền xuất hiện trước chảo lớn, mắt dán chặt lên trên sườn kho tương trong chảo.
Sườn được hầm tới thơm ngát mềm nát, màu vàng tương rực rỡ bao bọc lấy cục thịt, nước sốt còn đang nổi bong bóng ùng ục…
Thơm, thơm quá!
Chu Việt Hàn nhìn Tư Niệm, ngại ngùng hỏi: “Tối, tối nay chúng con ăn cái này?”
Tư Niệm đang cắt khoai tây, định dùng để hầm sườn, nghe vậy đáp một tiếng: “Đúng, đói rồi sao?”
Gương mặt nhỏ của Chu Việt Hàn đỏ bừng, lắp bắp nói: “Không, không đói.”
Nói xong vội vàng ôm em gái chạy ra, gương mặt nhỏ ửng hồng.
Không biết vì sao, cậu nói chuyện với mẹ kế, trong lòng rất kích động, còn có một nỗi hưng phấn và vui vẻ mơ hồ, không nói rõ ràng được.
Cậu còn nhỏ vẫn chưa hiểu là cảm giác gì, nhưng Chu Việt Hàn cũng biết mình không bài xích cảm giác này, thậm chí, thậm chí hơi thích.
Cậu nghĩ…nếu mẹ kế cứ mãi như thế này thì tốt.
*
Thím Lưu một đường theo Chu Việt Thâm về nhà, trên đường đều đang nói Tư Niệm tiêu tiền lung tung thế này thế nọ, nói cô không biết tiết kiệm, tìm Chu Việt Thâm chính là vì tiền,…bản thân mua một đống đồ tốt, lại không mua cho bọn trẻ chút gì.
Bà ta biết bọn trẻ chính là vảy ngược của Chu Việt Thâm, không phải quá quá đáng Chu Việt Thâm sẽ không nói gì, nhưng Tư Niệm mới gả vào nhà đã làm càn như vậy, thím Lưu cảm thấy, không có một người đàn ông nào có thể chịu được.
Thế nhưng vừa đi tới cổng nhà họ Chu, bà ta liền ngửi thấy mùi thơm xộc vào mũi.
Bà ta vừa ngửi đã có thể ngửi ra, đây là mùi của sườn.
Mắt lập tức sáng lên.
“Cháu xem, thím biết ngay chắc chắn cô ta lén lút ăn đồ ngon, đều sẽ không để cho bọn trẻ.”
Chu Việt Thâm nghe vậy, liếc nhìn bà ta, sau đó đẩy cửa mở đi vào.
Thấy Chu Việt Thâm im lặng, thím Lưu còn tưởng anh tức giận rồi, trong lòng lập tức vui sướng, vui mừng khi người gặp họa đi theo vào.
Hai người vừa vào nhà, nhìn thấy rất nhiều đồ đặt trên bàn.
Thím Lưu còn chưa nhìn rõ là thứ gì, đã bắt đầu tố cáo: “Nhìn đi, Việt Thâm, thím nói thím không gạt cháu, cháu xem cô ta xa xỉ cỡ nào, mới tới mấy ngày đã mua nhiều đồ như vậy, đúng là quá phá của.”
“Cha!” Bà ta còn chưa nói hết, Chu Việt Hàn đã chạy tới, gương mặt hưng phấn, trên lưng còn đeo cặp mới của cậu.
“Cha!” Giọng nói của cậu hạnh phúc hơn mấy phần so với bình thường, tựa như chưa từng sợ hãi Chu Việt Thâm như thế.
Chu Việt Thâm chưa từng thấy thằng hai vui như vậy, so với thằng cả, tính cách của thằng hai khá thoải mái, nhưng cũng chỉ vào lúc mình vắng mặt thôi.
Lúc này thế mà lại vui vẻ như vậy, không biết là muốn bày tỏ cái gì.
Rất nhanh, Chu Việt Thâm đã phát hiện cặp sách mới trên lưng của cậu.
Con ngươi đen láy của anh chuyển động, ngồi xổm xuống xoa đầu thằng hai: “Mua cặp sách mới? Rất đẹp.”
“Ừm ừm!” Thằng hai sáng mắt lên, gật đầu lia lịa, trên gương mặt hơi gầy gò mang theo hưng phấn: “Dì ấy mua cho con!”
Cậu nhìn vào nhà bếp, không dám gọi Tư Niệm là mẹ kế, càng không dám gọi cô là mẹ.
Sau đó lại kéo Chu Việt Thâm đi tới trước bàn nói: “Anh cũng có, cha mau xem.”
“Còn có quần áo của em gái, còn có váy.”
“Cha xem ở đây, đây là kẹo trái cây, còn có kẹo nổ ~~”
“Bánh quy này ngon lắm, con thấy bạn học của con ăn rồi.”
Cậu nhìn túi bánh quy kia, cậu chưa từng ăn, nhưng cậu biết chắc chắn rất ngon.
Chu Việt Thâm nhìn đồ trên bàn, kẹo, bánh quy, cặp sách, đồ trẻ con, còn có sữa bột và mật ong, cơ bản đều là mua cho trẻ con.
Thím Lưu đứng một bên đã thừ người ra.
Tỏ vẻ không dám tin!
Tư Niệm thế mà lại mua cặp sách, còn mua quần áo cho bọn trẻ?
Chuyện này làm sao có thể?
Cô nào chịu chi như vậy?
Điên rồi sao?
Những thứ này, chỉ nhìn thôi đã biết rất đắt.
Tốt, người đàn bà tâm cơ này, chắc chắn là biết Chu Việt Thâm xem trọng mấy đứa nhỏ, cho nên mới mua nhiều đồ trẻ con dùng như vậy, lấy lòng anh!
Là bà ta đã xem thường người phụ nữ này rồi, quả nhiên phụ nữ tới từ thành phố khác biệt hẳn.
Cậu xoay mãi xoay mãi, xoay tới tận cửa nhà bếp.
Vừa hay lúc này chảo đã cạn nước, Tư Niệm mở nắp ra.
Mùi thơm nức mũi lập tức xộc tới.
Chu Việt Hàn nước nước bọt ừng ực, lập tức không dịch nổi chân, ngay sau đó liền xuất hiện trước chảo lớn, mắt dán chặt lên trên sườn kho tương trong chảo.
Sườn được hầm tới thơm ngát mềm nát, màu vàng tương rực rỡ bao bọc lấy cục thịt, nước sốt còn đang nổi bong bóng ùng ục…
Thơm, thơm quá!
Chu Việt Hàn nhìn Tư Niệm, ngại ngùng hỏi: “Tối, tối nay chúng con ăn cái này?”
Tư Niệm đang cắt khoai tây, định dùng để hầm sườn, nghe vậy đáp một tiếng: “Đúng, đói rồi sao?”
Gương mặt nhỏ của Chu Việt Hàn đỏ bừng, lắp bắp nói: “Không, không đói.”
Nói xong vội vàng ôm em gái chạy ra, gương mặt nhỏ ửng hồng.
Không biết vì sao, cậu nói chuyện với mẹ kế, trong lòng rất kích động, còn có một nỗi hưng phấn và vui vẻ mơ hồ, không nói rõ ràng được.
Cậu còn nhỏ vẫn chưa hiểu là cảm giác gì, nhưng Chu Việt Hàn cũng biết mình không bài xích cảm giác này, thậm chí, thậm chí hơi thích.
Cậu nghĩ…nếu mẹ kế cứ mãi như thế này thì tốt.
*
Thím Lưu một đường theo Chu Việt Thâm về nhà, trên đường đều đang nói Tư Niệm tiêu tiền lung tung thế này thế nọ, nói cô không biết tiết kiệm, tìm Chu Việt Thâm chính là vì tiền,…bản thân mua một đống đồ tốt, lại không mua cho bọn trẻ chút gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà ta biết bọn trẻ chính là vảy ngược của Chu Việt Thâm, không phải quá quá đáng Chu Việt Thâm sẽ không nói gì, nhưng Tư Niệm mới gả vào nhà đã làm càn như vậy, thím Lưu cảm thấy, không có một người đàn ông nào có thể chịu được.
Thế nhưng vừa đi tới cổng nhà họ Chu, bà ta liền ngửi thấy mùi thơm xộc vào mũi.
Bà ta vừa ngửi đã có thể ngửi ra, đây là mùi của sườn.
Mắt lập tức sáng lên.
“Cháu xem, thím biết ngay chắc chắn cô ta lén lút ăn đồ ngon, đều sẽ không để cho bọn trẻ.”
Chu Việt Thâm nghe vậy, liếc nhìn bà ta, sau đó đẩy cửa mở đi vào.
Thấy Chu Việt Thâm im lặng, thím Lưu còn tưởng anh tức giận rồi, trong lòng lập tức vui sướng, vui mừng khi người gặp họa đi theo vào.
Hai người vừa vào nhà, nhìn thấy rất nhiều đồ đặt trên bàn.
Thím Lưu còn chưa nhìn rõ là thứ gì, đã bắt đầu tố cáo: “Nhìn đi, Việt Thâm, thím nói thím không gạt cháu, cháu xem cô ta xa xỉ cỡ nào, mới tới mấy ngày đã mua nhiều đồ như vậy, đúng là quá phá của.”
“Cha!” Bà ta còn chưa nói hết, Chu Việt Hàn đã chạy tới, gương mặt hưng phấn, trên lưng còn đeo cặp mới của cậu.
“Cha!” Giọng nói của cậu hạnh phúc hơn mấy phần so với bình thường, tựa như chưa từng sợ hãi Chu Việt Thâm như thế.
Chu Việt Thâm chưa từng thấy thằng hai vui như vậy, so với thằng cả, tính cách của thằng hai khá thoải mái, nhưng cũng chỉ vào lúc mình vắng mặt thôi.
Lúc này thế mà lại vui vẻ như vậy, không biết là muốn bày tỏ cái gì.
Rất nhanh, Chu Việt Thâm đã phát hiện cặp sách mới trên lưng của cậu.
Con ngươi đen láy của anh chuyển động, ngồi xổm xuống xoa đầu thằng hai: “Mua cặp sách mới? Rất đẹp.”
“Ừm ừm!” Thằng hai sáng mắt lên, gật đầu lia lịa, trên gương mặt hơi gầy gò mang theo hưng phấn: “Dì ấy mua cho con!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu nhìn vào nhà bếp, không dám gọi Tư Niệm là mẹ kế, càng không dám gọi cô là mẹ.
Sau đó lại kéo Chu Việt Thâm đi tới trước bàn nói: “Anh cũng có, cha mau xem.”
“Còn có quần áo của em gái, còn có váy.”
“Cha xem ở đây, đây là kẹo trái cây, còn có kẹo nổ ~~”
“Bánh quy này ngon lắm, con thấy bạn học của con ăn rồi.”
Cậu nhìn túi bánh quy kia, cậu chưa từng ăn, nhưng cậu biết chắc chắn rất ngon.
Chu Việt Thâm nhìn đồ trên bàn, kẹo, bánh quy, cặp sách, đồ trẻ con, còn có sữa bột và mật ong, cơ bản đều là mua cho trẻ con.
Thím Lưu đứng một bên đã thừ người ra.
Tỏ vẻ không dám tin!
Tư Niệm thế mà lại mua cặp sách, còn mua quần áo cho bọn trẻ?
Chuyện này làm sao có thể?
Cô nào chịu chi như vậy?
Điên rồi sao?
Những thứ này, chỉ nhìn thôi đã biết rất đắt.
Tốt, người đàn bà tâm cơ này, chắc chắn là biết Chu Việt Thâm xem trọng mấy đứa nhỏ, cho nên mới mua nhiều đồ trẻ con dùng như vậy, lấy lòng anh!
Là bà ta đã xem thường người phụ nữ này rồi, quả nhiên phụ nữ tới từ thành phố khác biệt hẳn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro