Thập Niên 80: Mẹ Kế Xinh Đẹp Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con
Thím Lưu Tính K...
2024-10-07 12:18:00
Nghĩ tới tối qua khi mình bảo thằng hai ăn cơm, thằng cả kháng cự như thế, hóa ra là có nguyên nhân.
Bởi vì mẹ kế trước đã để lại nỗi sợ hãi quá lớn cho chúng, khiến thằng cả có bóng ma tâm lý, cho nên mới ghét cô như thế.
Khi đó thế mà cô còn cảm thấy đứa nhỏ này quá mẫn cảm, còn có hơi tức giận.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, đó chẳng phải là một kiểu tự vệ của bọn trẻ mà thôi.
Không trách bọn trẻ lớn lên biến thái như thế, lúc nhỏ gặp phải nhiều biến thái như vậy, trong lòng cậu có thể không vặn vẹo sao?
Đó là một trong những đại lão hắc hóa tương lai, mình phải xoa dịu quan hệ với cậu, cũng không cầu cậu tốt với mình bao nhiêu, chỉ cần sau này khi tới báo thù những người phụ nữ từng làm tổn thương cậu, trong danh sách không có mình là được.
“Cháu biết rồi thím Trương, cháu sẽ đối tốt với chúng, yên tâm.”
Tư Niệm đồng ý, dĩ nhiên thím Trương không tiện nói gì thêm nữa, bà ấy bồng Thạch Đầu đứng dậy tạm biệt ra về.
…
Một bên khác, thím Lưu ở nhà nhàn rỗi phơi nắng, khi nghe thấy âm thanh, bà ta mở nửa con mắt ra nhìn sang.
Từ sau khi mình làm việc ở nhà họ Chu, một tháng có thể lấy được năm mươi tệ, đương nhiên số tiền này đã bao gồm tiền mua đồ ăn, bản thân bà ta không thường đi mua đồ ăn, tùy tiện lấy chút đồ từ trong nhà ứng phó, một tháng có thể tiết kiệm bốn mươi tệ, để dành lại, bình thường chu Việt Thâm gửi thịt về, mình còn có thể lấy không ít.
Có công việc này, cha chồng mẹ chồng cũng không dám quát tháo gì bà ta, mỗi ngày bà ta thực sự rất ung dung, chỉ cần đi nấu hai bữa cơm là được.
Đương nhiên bà ta không thể để Tư Niệm ở lại, một khi Tư Niệm ở lại, công việc của mình sẽ không giữ được, tới khi đó bà ta đi đâu tìm công việc tốt như vậy?
Nghĩ Tư Niệm chắc chắn không biết chuyện đưa cơm cho Chu Việt Thâm, chắc chắn Chu Việt Thâm sẽ tới tìm mình, tới lúc đó bà ta còn có thể thừa cơ tăng lương.
Dù sao thì nhà họ Chu cái gì cũng thiếu, chỉ có tiền là dư.
Nhìn thấy con gái quay về, bà ta lập tức ngồi thẳng người: “Quế Phương, như thế nào? Gần gũi được với Tiểu Chu chưa?”
Lưu Quế Phương vốn rất uất ức, nghe vậy, nước mắt rơi xuống ào ào, lớn tiếng oán giận nói: “Gần gũi cái gì, đứa con gái nhà họ Lâm kia cũng tới đưa cơm, anh Chu người ta căn bản không nhận cơm của con, con mất hết mặt mũi, sau này con còn gặp người ta thế nào nữa!”
Nghĩ tới ánh mắt khinh bỉ của những người phụ nữ trong thôn nhìn mình khi đi về, Lưu Quế Phương đỏ bừng mặt.
Chắc chắn mọi người cảm thấy, cô ta biết rõ Chu Việt Thâm người ta đã kết hôn, còn chạy tới tận nơi đưa cơm cho người ta, đoán chừng đều ở sau lưng mắng cô ta vô liêm sỉ!
Thím Lưu nghe vậy, lập tức ngớ ra: “Cái gì? Con nói ai đi?”
“Còn ai nữa? Đứa con gái nhà họ Lâm mà Chu Việt Thâm hỏi cưới đó! Mẹ, không phải mẹ nói cô ta không biết nấu cơm sao? Sao cô ta không chỉ biết nấu, còn chủ động đưa cơm cho anh Chu ăn?”
Đầu thím Lưu kêu ù một tiếng, người phụ nữ tới từ thành phố đó thế mà biết nấu cơm, không chỉ biết nấu cơm, cô còn đi đưa cơm cho Chu Việt Thâm.
Xong rồi, nếu đối phương biết nấu cơm, vậy không phải công việc của mình sắp mất rồi sao?
Mất công việc ở nhà họ Chu, bà ta phải lăn về nhà hầu hạ cả nhà, tới lúc đó mẹ chồng vốn đã không ưa bà ta chưa biết chừng sẽ âm dương quái khí bà ta như thế nào.
Thím Lưu có hơi hối hận vì hôm nay không tới, nếu bà ta tới, nói không chừng có thể sớm phát hiện, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh ngại ngùng như vậy.
Đều tại người phụ nữ tên Tư Niệm đó kích thích bà ta.
Thím Lưu tức giận nghĩ, không được, bà ta tuyệt đối không thể mất đi công việc này, không thể hời cho người phụ nữ đáng chết kia, tròng mắt đảo tròn, thím Lưu bỗng nhiên nghĩ được một chủ ý.
Thím Lưu không ngồi yên được nữa, bà ta nhìn thời gian, còn mấy tiếng, thằng cả thằng hai nhà họ Chu sắp tan học rồi.
Mình không thể đối phó người phụ nữ này, nhưng lại có thể xuống tay từ chỗ thằng cả và thằng hai.
Chỉ cần thằng cả thằng hai không thích Tư Niệm, bài xích cô, Tư Niệm chắc chắn sẽ bị đuổi đi, giống như người phụ nữ năm đó vậy!
Thím Lưu ngồi chồm hổm trên đường Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn về nhà rất sớm, đợi tới chiều, xa xa nhìn thấy hai đứa đeo cặp sách về.
Bởi vì mẹ kế trước đã để lại nỗi sợ hãi quá lớn cho chúng, khiến thằng cả có bóng ma tâm lý, cho nên mới ghét cô như thế.
Khi đó thế mà cô còn cảm thấy đứa nhỏ này quá mẫn cảm, còn có hơi tức giận.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, đó chẳng phải là một kiểu tự vệ của bọn trẻ mà thôi.
Không trách bọn trẻ lớn lên biến thái như thế, lúc nhỏ gặp phải nhiều biến thái như vậy, trong lòng cậu có thể không vặn vẹo sao?
Đó là một trong những đại lão hắc hóa tương lai, mình phải xoa dịu quan hệ với cậu, cũng không cầu cậu tốt với mình bao nhiêu, chỉ cần sau này khi tới báo thù những người phụ nữ từng làm tổn thương cậu, trong danh sách không có mình là được.
“Cháu biết rồi thím Trương, cháu sẽ đối tốt với chúng, yên tâm.”
Tư Niệm đồng ý, dĩ nhiên thím Trương không tiện nói gì thêm nữa, bà ấy bồng Thạch Đầu đứng dậy tạm biệt ra về.
…
Một bên khác, thím Lưu ở nhà nhàn rỗi phơi nắng, khi nghe thấy âm thanh, bà ta mở nửa con mắt ra nhìn sang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ sau khi mình làm việc ở nhà họ Chu, một tháng có thể lấy được năm mươi tệ, đương nhiên số tiền này đã bao gồm tiền mua đồ ăn, bản thân bà ta không thường đi mua đồ ăn, tùy tiện lấy chút đồ từ trong nhà ứng phó, một tháng có thể tiết kiệm bốn mươi tệ, để dành lại, bình thường chu Việt Thâm gửi thịt về, mình còn có thể lấy không ít.
Có công việc này, cha chồng mẹ chồng cũng không dám quát tháo gì bà ta, mỗi ngày bà ta thực sự rất ung dung, chỉ cần đi nấu hai bữa cơm là được.
Đương nhiên bà ta không thể để Tư Niệm ở lại, một khi Tư Niệm ở lại, công việc của mình sẽ không giữ được, tới khi đó bà ta đi đâu tìm công việc tốt như vậy?
Nghĩ Tư Niệm chắc chắn không biết chuyện đưa cơm cho Chu Việt Thâm, chắc chắn Chu Việt Thâm sẽ tới tìm mình, tới lúc đó bà ta còn có thể thừa cơ tăng lương.
Dù sao thì nhà họ Chu cái gì cũng thiếu, chỉ có tiền là dư.
Nhìn thấy con gái quay về, bà ta lập tức ngồi thẳng người: “Quế Phương, như thế nào? Gần gũi được với Tiểu Chu chưa?”
Lưu Quế Phương vốn rất uất ức, nghe vậy, nước mắt rơi xuống ào ào, lớn tiếng oán giận nói: “Gần gũi cái gì, đứa con gái nhà họ Lâm kia cũng tới đưa cơm, anh Chu người ta căn bản không nhận cơm của con, con mất hết mặt mũi, sau này con còn gặp người ta thế nào nữa!”
Nghĩ tới ánh mắt khinh bỉ của những người phụ nữ trong thôn nhìn mình khi đi về, Lưu Quế Phương đỏ bừng mặt.
Chắc chắn mọi người cảm thấy, cô ta biết rõ Chu Việt Thâm người ta đã kết hôn, còn chạy tới tận nơi đưa cơm cho người ta, đoán chừng đều ở sau lưng mắng cô ta vô liêm sỉ!
Thím Lưu nghe vậy, lập tức ngớ ra: “Cái gì? Con nói ai đi?”
“Còn ai nữa? Đứa con gái nhà họ Lâm mà Chu Việt Thâm hỏi cưới đó! Mẹ, không phải mẹ nói cô ta không biết nấu cơm sao? Sao cô ta không chỉ biết nấu, còn chủ động đưa cơm cho anh Chu ăn?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đầu thím Lưu kêu ù một tiếng, người phụ nữ tới từ thành phố đó thế mà biết nấu cơm, không chỉ biết nấu cơm, cô còn đi đưa cơm cho Chu Việt Thâm.
Xong rồi, nếu đối phương biết nấu cơm, vậy không phải công việc của mình sắp mất rồi sao?
Mất công việc ở nhà họ Chu, bà ta phải lăn về nhà hầu hạ cả nhà, tới lúc đó mẹ chồng vốn đã không ưa bà ta chưa biết chừng sẽ âm dương quái khí bà ta như thế nào.
Thím Lưu có hơi hối hận vì hôm nay không tới, nếu bà ta tới, nói không chừng có thể sớm phát hiện, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh ngại ngùng như vậy.
Đều tại người phụ nữ tên Tư Niệm đó kích thích bà ta.
Thím Lưu tức giận nghĩ, không được, bà ta tuyệt đối không thể mất đi công việc này, không thể hời cho người phụ nữ đáng chết kia, tròng mắt đảo tròn, thím Lưu bỗng nhiên nghĩ được một chủ ý.
Thím Lưu không ngồi yên được nữa, bà ta nhìn thời gian, còn mấy tiếng, thằng cả thằng hai nhà họ Chu sắp tan học rồi.
Mình không thể đối phó người phụ nữ này, nhưng lại có thể xuống tay từ chỗ thằng cả và thằng hai.
Chỉ cần thằng cả thằng hai không thích Tư Niệm, bài xích cô, Tư Niệm chắc chắn sẽ bị đuổi đi, giống như người phụ nữ năm đó vậy!
Thím Lưu ngồi chồm hổm trên đường Chu Việt Đông và Chu Việt Hàn về nhà rất sớm, đợi tới chiều, xa xa nhìn thấy hai đứa đeo cặp sách về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro