[Thập Niên 80] Mẹ Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Của Thiên Tài Phản Diện Trọng Sinh
Chương 35:
Nữ vương không ở nhà
2024-10-30 10:52:23
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mạnh Nghiên Thanh cười nói: "Nghe nói là đây là phong cách châu Âu, cũng được nhiều năm rồi."
Lúc cô nói như vậy, tất cả mọi người đều tò mò nhìn sang, Mạnh Nghiên Thanh bèn nói đại khái những gì cô biết, đương nhiên cô cũng không nói nhiều. Cô chỉ nói là nghe được từ người qua đường, vậy mà mọi người đều rất ngạc nhiên và ngưỡng mộ không ngớt.
Trong khi nói chuyện, Mạnh Nghiên Thanh nhận thấy Vương Chiêu Đệ cứ nhìn mình, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng.
Mạnh Nghiên Thanh: "Hả?"
Vương Chiêu Đệ xấu hổ cắn cắn môi: "Mạnh Nghiên Thanh, cậu thật xinh đẹp, tớ chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy."
Khi nghe thấy điều này, Mạnh Nghiên Thanh có chút ngơ ngác, sau đó cô bật cười.
Cô đã từng được mọi người ca ngợi về vẻ đẹp của mình ngay từ khi mới sinh. Ở kiếp trước, cô đã được khen như thế gần cả một đời.
Mạnh Nghiên Thanh cảm thấy khá thú vị, cô cười nói: “Cậu cũng rất xinh đẹp lắm ấy. Để có thể làm nhân viên phục vụ thì phải ưa nhìn!"
Sau đó, Vương Chiêu Đệ càng thêm xấu hổ: “Sao tớ có thể so được với cậu chứ!”
Khi cô ấy vừa nói điều này, những người bạn cùng phòng khác đều nhao nhao gật đầu.
Tối hôm qua, khi lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Nghiên Thanh, tất cả bọn họ đều cảm thấy Mạnh Nghiên Thanh quá đẹp, đẹp đến mức động lòng người, cho nên các cô ấy mới không dám nói chuyện với cô.
Không ngờ sáng nay, Mạnh Nghiên Thanh lại chủ động muốn cùng đi ăn sáng với bọn họ, mà điều này khiến bọn họ có chút thụ sủng nhược kinh.
Trần Quế Châu đứng bên cạnh gật đầu đồng ý: “Hơn nữa giọng nói của cậu rất dễ nghe, cách nói chuyện cũng hay nữa.”
Lúc này, tất cả mọi người đồng loạt gật đầu: "Từ trước tới giờ tớ chưa từng nghe qua giọng nào hay như vậy!"
Trong tiếng khen ngợi của mọi người, nhóm các cô gái đến nhà ăn, đây là nhà ăn dành riêng cho nhân viên. Lúc này, người ra vào trong nhà ăn đều là nhân viên phục vụ của khách sạn thủ đô.
Các cô ấy chưa bao giờ đến nơi này, thế nên bọn họ có một chút rụt rè và sợ hãi.
Mạnh Nghiên Thanh thấy vậy, cô nói: “Chúng ta tìm người hỏi một chút xem phải đổi phiếu ăn ở đâu thế.”
Mọi người nghe vậy đều vội vàng gật đầu, bọn họ chỉ mong có người đại diện đi hỏi thôi.
Mạnh Nghiên Thanh bảo bọn họ chờ, còn mình thì đi sang bên cạnh hỏi thăm. Lát sau đã biết được là ở phía sau nhà ăn có một căn phòng nhỏ, nơi ấy có thể đổi phiếu ăn, vì thế mọi người lập tức đi qua đó.
Ai ngờ qua đổi phiếu ăn mới biết, để đổi phiếu ăn cần tối thiểu là ba đồng, dưới ba đồng sẽ không được đổi.
Mọi người đều sững sờ, ba tệ không phải là một số tiền nhỏ.
Nhân viên công tác kia dùng bút máy gõ xuống bàn, không kiên nhẫn nói: "Có đổi hay không? Nếu không đổi thì để tôi còn thay ca nữa, sắp hết giờ làm rồi, tôi cũng phải đi ăn cơm."
Mạnh Nghiên Thanh cười nói: "Nghe nói là đây là phong cách châu Âu, cũng được nhiều năm rồi."
Lúc cô nói như vậy, tất cả mọi người đều tò mò nhìn sang, Mạnh Nghiên Thanh bèn nói đại khái những gì cô biết, đương nhiên cô cũng không nói nhiều. Cô chỉ nói là nghe được từ người qua đường, vậy mà mọi người đều rất ngạc nhiên và ngưỡng mộ không ngớt.
Trong khi nói chuyện, Mạnh Nghiên Thanh nhận thấy Vương Chiêu Đệ cứ nhìn mình, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng.
Mạnh Nghiên Thanh: "Hả?"
Vương Chiêu Đệ xấu hổ cắn cắn môi: "Mạnh Nghiên Thanh, cậu thật xinh đẹp, tớ chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy."
Khi nghe thấy điều này, Mạnh Nghiên Thanh có chút ngơ ngác, sau đó cô bật cười.
Cô đã từng được mọi người ca ngợi về vẻ đẹp của mình ngay từ khi mới sinh. Ở kiếp trước, cô đã được khen như thế gần cả một đời.
Mạnh Nghiên Thanh cảm thấy khá thú vị, cô cười nói: “Cậu cũng rất xinh đẹp lắm ấy. Để có thể làm nhân viên phục vụ thì phải ưa nhìn!"
Sau đó, Vương Chiêu Đệ càng thêm xấu hổ: “Sao tớ có thể so được với cậu chứ!”
Khi cô ấy vừa nói điều này, những người bạn cùng phòng khác đều nhao nhao gật đầu.
Tối hôm qua, khi lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Nghiên Thanh, tất cả bọn họ đều cảm thấy Mạnh Nghiên Thanh quá đẹp, đẹp đến mức động lòng người, cho nên các cô ấy mới không dám nói chuyện với cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không ngờ sáng nay, Mạnh Nghiên Thanh lại chủ động muốn cùng đi ăn sáng với bọn họ, mà điều này khiến bọn họ có chút thụ sủng nhược kinh.
Trần Quế Châu đứng bên cạnh gật đầu đồng ý: “Hơn nữa giọng nói của cậu rất dễ nghe, cách nói chuyện cũng hay nữa.”
Lúc này, tất cả mọi người đồng loạt gật đầu: "Từ trước tới giờ tớ chưa từng nghe qua giọng nào hay như vậy!"
Trong tiếng khen ngợi của mọi người, nhóm các cô gái đến nhà ăn, đây là nhà ăn dành riêng cho nhân viên. Lúc này, người ra vào trong nhà ăn đều là nhân viên phục vụ của khách sạn thủ đô.
Các cô ấy chưa bao giờ đến nơi này, thế nên bọn họ có một chút rụt rè và sợ hãi.
Mạnh Nghiên Thanh thấy vậy, cô nói: “Chúng ta tìm người hỏi một chút xem phải đổi phiếu ăn ở đâu thế.”
Mọi người nghe vậy đều vội vàng gật đầu, bọn họ chỉ mong có người đại diện đi hỏi thôi.
Mạnh Nghiên Thanh bảo bọn họ chờ, còn mình thì đi sang bên cạnh hỏi thăm. Lát sau đã biết được là ở phía sau nhà ăn có một căn phòng nhỏ, nơi ấy có thể đổi phiếu ăn, vì thế mọi người lập tức đi qua đó.
Ai ngờ qua đổi phiếu ăn mới biết, để đổi phiếu ăn cần tối thiểu là ba đồng, dưới ba đồng sẽ không được đổi.
Mọi người đều sững sờ, ba tệ không phải là một số tiền nhỏ.
Nhân viên công tác kia dùng bút máy gõ xuống bàn, không kiên nhẫn nói: "Có đổi hay không? Nếu không đổi thì để tôi còn thay ca nữa, sắp hết giờ làm rồi, tôi cũng phải đi ăn cơm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro