[Thập Niên 80] Mẹ Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Của Thiên Tài Phản Diện Trọng Sinh
Chương 40:
Nữ vương không ở nhà
2024-10-30 10:52:23
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mạnh Nghiên Thanh nói với mấy bạn cùng phòng: “Ngồi xuống ăn đi, để nguội thì ăn sẽ mất ngon.”
Vương Chiêu Đệ bị doạ đến ngơ người, bọn họ chưa từng gặp trận chiến nào như vậy nên không dám ngồi xuống.
Mạnh Nghiên Thanh ngồi xuống trước, trước mắt mọi người bình tĩnh cầm đũa lên gắp bánh tiêu rồi cắn một miếng.
Mặc dù là món chay nhưng dù sao cũng là món chiên ngập dầu, ăn vào rất thơm, Mạnh Nghiên Thanh rất hài lòng, mùi vị này không tồi.
Xem ra tay nghề của nhân viên nhà ăn của khách sạn thủ đô rất tốt, những nguyên liệu được dùng trong món ăn cũng là đồ xịn.
Vương Chiêu Đệ và những người khác trợn tròn mắt, Mạnh Nghiên Thanh hay thật. Cô không những dám ngồi xuống ăn, mà còn có thể yên tâm ăn như vậy.
Hồ Kim Phượng là người phản ứng đầu tiên, cô ấy cẩn thận liếc nhìn mặt trái xoan rồi ngồi xuống bên cạnh Mạnh Nghiên Thanh.
Sau khi Hồ Kim Phượng ngồi xuốn, thì Trần Quý Châu, Vương Chiêu Đệ và những người khác cũng lần lượt ngồi xuống.
Mặt trái xoan đứng bên cạnh cũng không thể tin được, nhìn thấy cảnh này cũng chưa kịp phản ứng gì, cô ta tức điên: “Mấy đứa quê mùa này ở đâu ra vậy, không hiểu quy tắc ở đây một chút nào hả, chỗ này là chỗ mấy người có thể ngồi à?”
Khi cô ta nói đến đây thì Mạnh Nghiên Thanh đang ăn một miếng tào phớ.
Tào phớ đó ăn rất ngon, tào phớ trắng tuyết rưới dầu tiêu, rau hẹ băm, giấm và nước tương cũng là một món ăn ngon tuyệt vời.
Cô ăn một cách thích thú với một tâm trạng rất vui vẻ, ngước mắt nhìn mặt trái xoan: “Đồng chí, buổi sáng đừng nóng giận như vậy, bánh tiêu và tào phớ ngon lắm đấy, cô cũng ngồi xuống đây ăn thử đi.”
Mặt trái xoan thấy cô cười lại càng thêm tức giận: “Cô đứng dậy cho tôi, đứng dậy cho tôi! Dựa vào đâu mà cô có thể ngồi đây?”
Vừa nói cô ta vừa đá vào chiếc ghế, rồi cầm chiếc khay bên cạnh ném sang một bên. Lúc đó trong căng tin có không ít người bị giật mình, tất cả đều quay lại nhìn sang đây.
Người này đột nhiên phát điên, Mạnh Nghiên Thanh cũng mặc kệ mình có lịch sự hay không nữa, với đôi mắt tinh tường và đôi tay nhanh nhạy, cô đã nhanh chóng giải cứu tào phớ của mình, như vậy mới không bị đạp hư.
Tào phớ này có giá một đồng đấy!
Mặt trái xoan vẫn chưa hả giận: “Cô vẫn còn bảo vệ tào phớ kia…”
Vừa nói vừa đưa tay định cướp lấy tào phớ của Mạnh Nghiên Thanh.
Mạnh Nghiên Thanh có chút tức giận: “Cái này là mua bằng tiền đấy!”
Mặt trái xoan bật cười: “Tôi cho cô ăn à!”
Cô ta vừa nói dứt đã muốn cướp lấy…
Lúc này, cảnh sát chìm ở bên cạnh đột nhiên xuất hiện ngăn cô ta lại.
Mặt trái xoan đầy kinh ngạc: “Anh là ai, chặn tôi làm gì? Không thấy người phụ này đang bắt nạt tôi sao?”
Cảnh sát chìm lạnh lùng: “Đồng chí, đây là chỗ ăn cơm chứ không phải chỗ đánh nhau. Cô muốn hỏi tôi là ai thì đi với tôi một chuyến.”
Mạnh Nghiên Thanh nói với mấy bạn cùng phòng: “Ngồi xuống ăn đi, để nguội thì ăn sẽ mất ngon.”
Vương Chiêu Đệ bị doạ đến ngơ người, bọn họ chưa từng gặp trận chiến nào như vậy nên không dám ngồi xuống.
Mạnh Nghiên Thanh ngồi xuống trước, trước mắt mọi người bình tĩnh cầm đũa lên gắp bánh tiêu rồi cắn một miếng.
Mặc dù là món chay nhưng dù sao cũng là món chiên ngập dầu, ăn vào rất thơm, Mạnh Nghiên Thanh rất hài lòng, mùi vị này không tồi.
Xem ra tay nghề của nhân viên nhà ăn của khách sạn thủ đô rất tốt, những nguyên liệu được dùng trong món ăn cũng là đồ xịn.
Vương Chiêu Đệ và những người khác trợn tròn mắt, Mạnh Nghiên Thanh hay thật. Cô không những dám ngồi xuống ăn, mà còn có thể yên tâm ăn như vậy.
Hồ Kim Phượng là người phản ứng đầu tiên, cô ấy cẩn thận liếc nhìn mặt trái xoan rồi ngồi xuống bên cạnh Mạnh Nghiên Thanh.
Sau khi Hồ Kim Phượng ngồi xuốn, thì Trần Quý Châu, Vương Chiêu Đệ và những người khác cũng lần lượt ngồi xuống.
Mặt trái xoan đứng bên cạnh cũng không thể tin được, nhìn thấy cảnh này cũng chưa kịp phản ứng gì, cô ta tức điên: “Mấy đứa quê mùa này ở đâu ra vậy, không hiểu quy tắc ở đây một chút nào hả, chỗ này là chỗ mấy người có thể ngồi à?”
Khi cô ta nói đến đây thì Mạnh Nghiên Thanh đang ăn một miếng tào phớ.
Tào phớ đó ăn rất ngon, tào phớ trắng tuyết rưới dầu tiêu, rau hẹ băm, giấm và nước tương cũng là một món ăn ngon tuyệt vời.
Cô ăn một cách thích thú với một tâm trạng rất vui vẻ, ngước mắt nhìn mặt trái xoan: “Đồng chí, buổi sáng đừng nóng giận như vậy, bánh tiêu và tào phớ ngon lắm đấy, cô cũng ngồi xuống đây ăn thử đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt trái xoan thấy cô cười lại càng thêm tức giận: “Cô đứng dậy cho tôi, đứng dậy cho tôi! Dựa vào đâu mà cô có thể ngồi đây?”
Vừa nói cô ta vừa đá vào chiếc ghế, rồi cầm chiếc khay bên cạnh ném sang một bên. Lúc đó trong căng tin có không ít người bị giật mình, tất cả đều quay lại nhìn sang đây.
Người này đột nhiên phát điên, Mạnh Nghiên Thanh cũng mặc kệ mình có lịch sự hay không nữa, với đôi mắt tinh tường và đôi tay nhanh nhạy, cô đã nhanh chóng giải cứu tào phớ của mình, như vậy mới không bị đạp hư.
Tào phớ này có giá một đồng đấy!
Mặt trái xoan vẫn chưa hả giận: “Cô vẫn còn bảo vệ tào phớ kia…”
Vừa nói vừa đưa tay định cướp lấy tào phớ của Mạnh Nghiên Thanh.
Mạnh Nghiên Thanh có chút tức giận: “Cái này là mua bằng tiền đấy!”
Mặt trái xoan bật cười: “Tôi cho cô ăn à!”
Cô ta vừa nói dứt đã muốn cướp lấy…
Lúc này, cảnh sát chìm ở bên cạnh đột nhiên xuất hiện ngăn cô ta lại.
Mặt trái xoan đầy kinh ngạc: “Anh là ai, chặn tôi làm gì? Không thấy người phụ này đang bắt nạt tôi sao?”
Cảnh sát chìm lạnh lùng: “Đồng chí, đây là chỗ ăn cơm chứ không phải chỗ đánh nhau. Cô muốn hỏi tôi là ai thì đi với tôi một chuyến.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro