[Thập Niên 80] Mẹ Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Của Thiên Tài Phản Diện Trọng Sinh
Cô Sống Lại (2)
Nữ vương không ở nhà
2024-10-30 10:52:23
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cảnh tượng này chân thật rõ ràng, khiến Mạnh Nghiên Thanh biết, đây không phải là mơ, cũng không phải ảo giác.
Trong lòng Mạnh Nghiên Thanh hết sức kinh ngạc, đánh giá viện tử này thật lâu, cuối cùng thu hồi ánh mắt.
Cô lại nhìn lều động đất, lều động đất được làm bằng ngói xi măng và vải bố dầu, ngói xi măng rất cứng, bên mép thậm chí có hơi sắc bén.
Cô nhìn chằm chằm ngói xi măng, hồi lâu, cuối cùng ngừng thở, thử đưa ngón tay ra thăm dò.
Cô nhìn ngón tay của mình từ từ đến gần ngói xi măng, dán lên.
Cũng không như rất nhiều lần trước tựa như hư ảnh không dấu vết xuyên qua, cô vậy mà cảm nhận xúc cảm cứng rắn lạnh như băng.
Điều này khiến trong lòng cô dâng lên sự vui mừng.
Đây hẳn không phải là cảm thụ của cô, cô chỉ là một cô hồn bị lãng quên mà thôi.
Cô dùng sức, đưa ngón tay đặt trên ngói xi măng, lúc dời tay, nhìn ngón tay của mình.
Trên ngón tay có vết hằng rõ ràng.
Cái này chỉ có con người có máu và thịt mới có vết thôi!
Song Mạnh Nghiên Thanh cũng không dám vui vẻ quá sớm, cô nhìn xung quanh, sau cùng ánh mắt rơi vào cành lá khô héo úa trong túi ni lông, cô ngồi xổm xuống, thử thăm dò búng túi ni lông.
------- quả nhiên, cô có thể đụng vào túi ni lông.
Mở túi ni lông, cô tìm kiếm bên trong, may mắn tìm được một viên ké đầu ngựa.
Đâm ké đầu ngựa, cô lấy đâm vào bụng ngón tay của mình.
Khẽ đâm một cái, cô cảm thấy đau đớn đã lâu không gặp.
Sau đó, cô thấy có máu đỏ tươi chầm chậm chảy ra, bắt đầu là lớn như hạt gạo, từ từ sau tăng thêm thành hạt đậu nành.
Mạnh Nghiên Thanh run rẩy giơ tay lên, dùng đầu lưỡi khẽ liếm qua vết máu kia.
Cô cảm thấy rõ vị mặn tanh, cũng cảm thấy ấm áp.
Cô vui đến nước mắt đều muốn rơi xuống.
Đây có nghĩa là gì, cô vậy mà sống lại?
Cô nhìn ra bên ngoài lần nữa, bên ngoài là người phụ nữ trò chuyện sục sôi ngất trời.
Trước đây cô phất phơ xung quanh, không ai có thể thấy cô, bây giờ, người khác hẳn là thấy cô đi?
Cô có phải nên đi ra ngoài không, xem phản ứng người khác?
Cô hơi do dự trong chốc lát, cuối cùng đẩy lều động đất ra, đi ra ngoài.
Theo tiếng “Két-----“, cô đẩy cửa gỗ thô sơ ra, đi tới dưới ánh mặt trời, cũng đi tới trước mặt mấy người phụ nữ.
Cô nhìn thấy cái bóng của mình được ánh mặt trời chiếu xuống trên bậc thang.
------ cô cũng có bóng.
Một người phụ nữ nhanh chóng nhập đế giày: “Tôi nói này, thế đạo này thay đổi như thế nào đi nữa, cầm lấy được đồ mới là tốt, ngộ nhỡ không cần phiếu, mọi người đều nhào qua cướp, không phải lên giá sao? Đến lúc đó chúng ta không chắc sẽ mua được!”
Cảnh tượng này chân thật rõ ràng, khiến Mạnh Nghiên Thanh biết, đây không phải là mơ, cũng không phải ảo giác.
Trong lòng Mạnh Nghiên Thanh hết sức kinh ngạc, đánh giá viện tử này thật lâu, cuối cùng thu hồi ánh mắt.
Cô lại nhìn lều động đất, lều động đất được làm bằng ngói xi măng và vải bố dầu, ngói xi măng rất cứng, bên mép thậm chí có hơi sắc bén.
Cô nhìn chằm chằm ngói xi măng, hồi lâu, cuối cùng ngừng thở, thử đưa ngón tay ra thăm dò.
Cô nhìn ngón tay của mình từ từ đến gần ngói xi măng, dán lên.
Cũng không như rất nhiều lần trước tựa như hư ảnh không dấu vết xuyên qua, cô vậy mà cảm nhận xúc cảm cứng rắn lạnh như băng.
Điều này khiến trong lòng cô dâng lên sự vui mừng.
Đây hẳn không phải là cảm thụ của cô, cô chỉ là một cô hồn bị lãng quên mà thôi.
Cô dùng sức, đưa ngón tay đặt trên ngói xi măng, lúc dời tay, nhìn ngón tay của mình.
Trên ngón tay có vết hằng rõ ràng.
Cái này chỉ có con người có máu và thịt mới có vết thôi!
Song Mạnh Nghiên Thanh cũng không dám vui vẻ quá sớm, cô nhìn xung quanh, sau cùng ánh mắt rơi vào cành lá khô héo úa trong túi ni lông, cô ngồi xổm xuống, thử thăm dò búng túi ni lông.
------- quả nhiên, cô có thể đụng vào túi ni lông.
Mở túi ni lông, cô tìm kiếm bên trong, may mắn tìm được một viên ké đầu ngựa.
Đâm ké đầu ngựa, cô lấy đâm vào bụng ngón tay của mình.
Khẽ đâm một cái, cô cảm thấy đau đớn đã lâu không gặp.
Sau đó, cô thấy có máu đỏ tươi chầm chậm chảy ra, bắt đầu là lớn như hạt gạo, từ từ sau tăng thêm thành hạt đậu nành.
Mạnh Nghiên Thanh run rẩy giơ tay lên, dùng đầu lưỡi khẽ liếm qua vết máu kia.
Cô cảm thấy rõ vị mặn tanh, cũng cảm thấy ấm áp.
Cô vui đến nước mắt đều muốn rơi xuống.
Đây có nghĩa là gì, cô vậy mà sống lại?
Cô nhìn ra bên ngoài lần nữa, bên ngoài là người phụ nữ trò chuyện sục sôi ngất trời.
Trước đây cô phất phơ xung quanh, không ai có thể thấy cô, bây giờ, người khác hẳn là thấy cô đi?
Cô có phải nên đi ra ngoài không, xem phản ứng người khác?
Cô hơi do dự trong chốc lát, cuối cùng đẩy lều động đất ra, đi ra ngoài.
Theo tiếng “Két-----“, cô đẩy cửa gỗ thô sơ ra, đi tới dưới ánh mặt trời, cũng đi tới trước mặt mấy người phụ nữ.
Cô nhìn thấy cái bóng của mình được ánh mặt trời chiếu xuống trên bậc thang.
------ cô cũng có bóng.
Một người phụ nữ nhanh chóng nhập đế giày: “Tôi nói này, thế đạo này thay đổi như thế nào đi nữa, cầm lấy được đồ mới là tốt, ngộ nhỡ không cần phiếu, mọi người đều nhào qua cướp, không phải lên giá sao? Đến lúc đó chúng ta không chắc sẽ mua được!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro