[Thập Niên 80] Mẹ Mỹ Nhân Tuyệt Sắc Của Thiên Tài Phản Diện Trọng Sinh
Ồn Ào (8)
Nữ vương không ở nhà
2024-10-30 10:52:23
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mạnh Nghiên Thanh nói tiếp: “Bây giờ con đã trưởng thành rồi, cha mẹ con lại bắt ép con kết hôn với người mà con không thích. Họ đã vi phạm quyền tự do hôn nhân, vậy mà vẫn không ai để ý đến con. Con nhảy sông chết thì bọn họ lại muốn kết minh hôn cho con, muốn bán con đi, bọn họ không ai để ý đến con cả. Mặc dù con phúc lớn mệnh lớn, nhưng từ lúc tỉnh dậy đến bây giờ con không biết là mình nên làm gì nữa. Có phải con nên chờ đợi để bị bán thêm lần nữa không?”
Nói đến đây, cô nhìn mọi người hỏi: “Chịu thiệt thòi là phúc nên con cũng đành nuốt nỗi uất ức của mình vào trong. Nhưng con lại không chịu nổi chỉ đành phải tự vẫn. Có lẽ là con đã chết một lần nên cuối cùng cũng đã giác ngộ được tương lai. Vậy sao con lại phải chết? Vì sao mà khi con chết thì người khác có thể sống tốt chứ? Lúc đó không ai thương xót cho con cả, chẳng những thế họ còn muốn bán con đi để kiếm tiền!”
Một vị cao tuổi bên cạnh thở dài: “Đúng là đứa nhỏ này sống không dễ dàng.”
Mọi người đều gật đầu, đứa nhỏ này đáng thương thật.
Mạnh Nghiên Thanh nói tiếp: “Bây giờ đã là thời đại mới, thời đại mà nhân dân làm chủ, được tự do hôn nhân chứ không phải là thời đại cũ. Mẹ con đã qua đời rồi, nhà ngoại con cũng không ai đứng ra phân xử thay con cả. Vậy thì con phải chia sẻ cho người cha ruột và người mẹ kế độc ác đó để nhờ họ quyết định giúp con ư? Không ai chăm sóc cho con thì dù sao chính phủ cũng phải có người giám hộ con chứ?”
Mọi người nghe thế bèn nhìn nhau, vẻ mặt tổ trưởng Vương đầy khó xử: “Tất nhiên là có chứ. Nhưng mà con à, con nghe bác khuyên đã, việc này không thể làm gấp gáp được. Các bác ở đây sẽ từ từ khuyên cha mẹ con.”
Mạnh Nghiên Thanh hỏi: “Từ từ khuyên ư?”
Cô cười khẽ, nhìn về phía các vị thím ở tổ dân phố: “Thưa tổ trưởng Vương và các bác, con nói lời này mọi người đừng trách con quá đáng. Dù sao con cũng là người từng chết một lần, thói đời này không cho con một con đường sống, vậy thì con cũng sẽ không cho thói đời này con đường sống nào cả.”
Mọi người thấy cô như thế thì trở nên căng thẳng, cô gái này định làm gì?
Mạnh Nghiên Thanh: “Các vị không giúp con giải quyết vấn đề này thì con sẽ đi tìm đồn công an, tìm tòa án, rồi đến gặp cả phóng viên “Tin tức buổi tối ở Bắc Kinh”, gọi tất cả mọi người tới rồi nhảy lầu trước mặt họ. Đến lúc đó sẽ có một tin nóng hổi, giúp tất cả mọi người nhận ra rằng dưới lá cờ đỏ và xã hội mới này vẫn còn có người bị bắt phải chết.”
Vừa dứt lời, các vị thím trong tổ dân phố lập tức thay đổi sắc mặt.
Không thể như thế được!
Nếu con bé thật sự làm thế thì mọi người ở đây ai cũng sẽ tan tành đấy!
Mạnh Nghiên Thanh nói tiếp: “Bây giờ con đã trưởng thành rồi, cha mẹ con lại bắt ép con kết hôn với người mà con không thích. Họ đã vi phạm quyền tự do hôn nhân, vậy mà vẫn không ai để ý đến con. Con nhảy sông chết thì bọn họ lại muốn kết minh hôn cho con, muốn bán con đi, bọn họ không ai để ý đến con cả. Mặc dù con phúc lớn mệnh lớn, nhưng từ lúc tỉnh dậy đến bây giờ con không biết là mình nên làm gì nữa. Có phải con nên chờ đợi để bị bán thêm lần nữa không?”
Nói đến đây, cô nhìn mọi người hỏi: “Chịu thiệt thòi là phúc nên con cũng đành nuốt nỗi uất ức của mình vào trong. Nhưng con lại không chịu nổi chỉ đành phải tự vẫn. Có lẽ là con đã chết một lần nên cuối cùng cũng đã giác ngộ được tương lai. Vậy sao con lại phải chết? Vì sao mà khi con chết thì người khác có thể sống tốt chứ? Lúc đó không ai thương xót cho con cả, chẳng những thế họ còn muốn bán con đi để kiếm tiền!”
Một vị cao tuổi bên cạnh thở dài: “Đúng là đứa nhỏ này sống không dễ dàng.”
Mọi người đều gật đầu, đứa nhỏ này đáng thương thật.
Mạnh Nghiên Thanh nói tiếp: “Bây giờ đã là thời đại mới, thời đại mà nhân dân làm chủ, được tự do hôn nhân chứ không phải là thời đại cũ. Mẹ con đã qua đời rồi, nhà ngoại con cũng không ai đứng ra phân xử thay con cả. Vậy thì con phải chia sẻ cho người cha ruột và người mẹ kế độc ác đó để nhờ họ quyết định giúp con ư? Không ai chăm sóc cho con thì dù sao chính phủ cũng phải có người giám hộ con chứ?”
Mọi người nghe thế bèn nhìn nhau, vẻ mặt tổ trưởng Vương đầy khó xử: “Tất nhiên là có chứ. Nhưng mà con à, con nghe bác khuyên đã, việc này không thể làm gấp gáp được. Các bác ở đây sẽ từ từ khuyên cha mẹ con.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Nghiên Thanh hỏi: “Từ từ khuyên ư?”
Cô cười khẽ, nhìn về phía các vị thím ở tổ dân phố: “Thưa tổ trưởng Vương và các bác, con nói lời này mọi người đừng trách con quá đáng. Dù sao con cũng là người từng chết một lần, thói đời này không cho con một con đường sống, vậy thì con cũng sẽ không cho thói đời này con đường sống nào cả.”
Mọi người thấy cô như thế thì trở nên căng thẳng, cô gái này định làm gì?
Mạnh Nghiên Thanh: “Các vị không giúp con giải quyết vấn đề này thì con sẽ đi tìm đồn công an, tìm tòa án, rồi đến gặp cả phóng viên “Tin tức buổi tối ở Bắc Kinh”, gọi tất cả mọi người tới rồi nhảy lầu trước mặt họ. Đến lúc đó sẽ có một tin nóng hổi, giúp tất cả mọi người nhận ra rằng dưới lá cờ đỏ và xã hội mới này vẫn còn có người bị bắt phải chết.”
Vừa dứt lời, các vị thím trong tổ dân phố lập tức thay đổi sắc mặt.
Không thể như thế được!
Nếu con bé thật sự làm thế thì mọi người ở đây ai cũng sẽ tan tành đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro