[Thập Niên 80] Mỹ Nhân Nõn Nà Gả Cho Quân Nhân Mang Theo Nhãi Con
Kiếm Đàn Ông Kh...
2024-10-12 08:45:11
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đứa trẻ này thế mà lại ngủ với cô cả đêm, Chu Nghiêm Phong thì sao?
Lục Mạn Mạn không thể tin kéo chăn ra, trên người cô không có cảm giác gì khác thường, váy ngủ vẫn nguyên vẹn.
Một người đàn ông bình thường có thể nói là không có sức phản kháng trước cơ thể thơm tho mềm mại của người yêu, đừng nói là bao lâu không chạm vào vợ, mấy ngày cũng đã không chịu nổi.
Đừng nói cái gì mà có cơ sở tình cảm hay không, đàn ông là động vật thân dưới.
Vậy Chu Nghiêm Phong xuất phát từ nguyên nhân gì mà không ở cùng phòng với cô?
Còn nữa, nếu anh không về phòng thì ai đắp chăn, tắt đèn cho cô?
Lục Mạn Mạn chú ý tới cửa sổ thông gió đã được mở ra vào tối hôm qua đã đóng lại, bức màn cũng đã kéo lên, quạt điện đang thổi ở đối diện giường cũng đã thay đổi vị trí hoạt động.
Sau một lúc, cô cúi xuống và vỗ nhẹ vào mông nhỏ của bé Chi Chi: "Nhóc con, dậy đi, mặt trời lên chiếu sáng cháy da mông rồi đấy."
Chi Chi dụi dụi mắt rồi từ từ tỉnh dậy.
Lục Mạn Mạn vừa thắt tóc bím cho cô bé vừa hỏi dò: "Đêm qua lúc Chi Chi đi ngủ thì thím đã ngủ rồi hả?"
Chi Chi gật đầu: "Thím ngủ rất say, Chi Chi gọi mà không thấy dì dậy."
Lục Mạn Mạn tiếp tục hỏi: "Khi Chi Chi đi ngủ có tắt đèn không?"
Chi Chi hơi mông lung lắc đầu.
Vậy thì kỳ lạ, chẳng lẽ lúc sau khi họ ngủ thì dì Điền đã vào phòng sao?
Lục Mạn Mạn và đứa nhỏ của cô đã rửa mặt xong và xuống lầu. Cô vô cớ hỏi thăm dì Điền một chút, kết quả là đêm qua dì Điền ngủ rất sớm, không có khả năng xuất hiện ở lúc sau.
Dì Điền còn hỏi xem đêm qua có phải Chi Chi ngủ cùng với thím hay không.
Từ cuộc trò chuyện với dì Điền thì Lục Mạn Mạn đã nắm được hai thông tin. Thứ nhất, dù Chu Nghiêm Phong đã chuẩn bị phòng riêng l cho cô cháu gái bốn tuổi của mình, nhưng vì Chi Chi còn quá nhỏ nên buổi tối cô bé thường ngủ với dì Điền.
Thứ hai, Chu Nghiêm Phong một người nghiện công việc, thậm chí ở nhà anh cũng thường làm việc đến khuya. Đôi khi, anh sẽ ngủ luôn ở phòng làm việc của mình.
Trong lúc vô tình dì Điền đã tiết lộ rằng mình đã dọn dẹp tấm đệm giường trong phòng làm việc để làm bằng chứng.
Căn cứ vào thông tin thứ hai, Lục Mạn Mạn đoán rằng tối hôm qua Chu Nghiêm Phong có lẽ đã làm việc muộn, khi anh trở về phòng thì thấy cháu gái của mình ở đó, vì vậy anh chọn ở lại phòng làm việc mà không làm phiền Lục Mạn Mạn.
Điều này cũng giải thích tại sao Lục Mạn Mạn tỉnh lại, trong phòng tắt đèn, rèm cũng được kéo lên, trên người có đắp chăn. Dù là ai đi vào trong thấy cô và Chi Chi đang ngủ phòng tối thui, đèn không tắt, rèm cũng không kéo thì cũng không thể bỏ mặc không quan tâm được. .
Suy đoán của Lục Mạn Mạn về cơ bản thì không sai, tối hôm qua Chu Nghiêm Phong xử lý xong văn kiện trong phòng làm việc thì cũng đã là nửa đêm.
Anh đi ra rửa mặt, đi ngang qua phòng của Lục Mạn Mạn, chỉ thấy phía dưới cửa có khe hở lóe lên một tia sáng, bên trong lại không có động tĩnh gì.
Anh dừng lại một lúc, ngón tay với khớp xương rõ ràng đặt lên tay nắm cửa và thử kéo cửa.
Cửa mở ra, hai bóng người một lớn một nhỏ nằm song song trên giường, cả hai đều đã ngủ và không hề hay biết gì.
Đứa trẻ này thế mà lại ngủ với cô cả đêm, Chu Nghiêm Phong thì sao?
Lục Mạn Mạn không thể tin kéo chăn ra, trên người cô không có cảm giác gì khác thường, váy ngủ vẫn nguyên vẹn.
Một người đàn ông bình thường có thể nói là không có sức phản kháng trước cơ thể thơm tho mềm mại của người yêu, đừng nói là bao lâu không chạm vào vợ, mấy ngày cũng đã không chịu nổi.
Đừng nói cái gì mà có cơ sở tình cảm hay không, đàn ông là động vật thân dưới.
Vậy Chu Nghiêm Phong xuất phát từ nguyên nhân gì mà không ở cùng phòng với cô?
Còn nữa, nếu anh không về phòng thì ai đắp chăn, tắt đèn cho cô?
Lục Mạn Mạn chú ý tới cửa sổ thông gió đã được mở ra vào tối hôm qua đã đóng lại, bức màn cũng đã kéo lên, quạt điện đang thổi ở đối diện giường cũng đã thay đổi vị trí hoạt động.
Sau một lúc, cô cúi xuống và vỗ nhẹ vào mông nhỏ của bé Chi Chi: "Nhóc con, dậy đi, mặt trời lên chiếu sáng cháy da mông rồi đấy."
Chi Chi dụi dụi mắt rồi từ từ tỉnh dậy.
Lục Mạn Mạn vừa thắt tóc bím cho cô bé vừa hỏi dò: "Đêm qua lúc Chi Chi đi ngủ thì thím đã ngủ rồi hả?"
Chi Chi gật đầu: "Thím ngủ rất say, Chi Chi gọi mà không thấy dì dậy."
Lục Mạn Mạn tiếp tục hỏi: "Khi Chi Chi đi ngủ có tắt đèn không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chi Chi hơi mông lung lắc đầu.
Vậy thì kỳ lạ, chẳng lẽ lúc sau khi họ ngủ thì dì Điền đã vào phòng sao?
Lục Mạn Mạn và đứa nhỏ của cô đã rửa mặt xong và xuống lầu. Cô vô cớ hỏi thăm dì Điền một chút, kết quả là đêm qua dì Điền ngủ rất sớm, không có khả năng xuất hiện ở lúc sau.
Dì Điền còn hỏi xem đêm qua có phải Chi Chi ngủ cùng với thím hay không.
Từ cuộc trò chuyện với dì Điền thì Lục Mạn Mạn đã nắm được hai thông tin. Thứ nhất, dù Chu Nghiêm Phong đã chuẩn bị phòng riêng l cho cô cháu gái bốn tuổi của mình, nhưng vì Chi Chi còn quá nhỏ nên buổi tối cô bé thường ngủ với dì Điền.
Thứ hai, Chu Nghiêm Phong một người nghiện công việc, thậm chí ở nhà anh cũng thường làm việc đến khuya. Đôi khi, anh sẽ ngủ luôn ở phòng làm việc của mình.
Trong lúc vô tình dì Điền đã tiết lộ rằng mình đã dọn dẹp tấm đệm giường trong phòng làm việc để làm bằng chứng.
Căn cứ vào thông tin thứ hai, Lục Mạn Mạn đoán rằng tối hôm qua Chu Nghiêm Phong có lẽ đã làm việc muộn, khi anh trở về phòng thì thấy cháu gái của mình ở đó, vì vậy anh chọn ở lại phòng làm việc mà không làm phiền Lục Mạn Mạn.
Điều này cũng giải thích tại sao Lục Mạn Mạn tỉnh lại, trong phòng tắt đèn, rèm cũng được kéo lên, trên người có đắp chăn. Dù là ai đi vào trong thấy cô và Chi Chi đang ngủ phòng tối thui, đèn không tắt, rèm cũng không kéo thì cũng không thể bỏ mặc không quan tâm được. .
Suy đoán của Lục Mạn Mạn về cơ bản thì không sai, tối hôm qua Chu Nghiêm Phong xử lý xong văn kiện trong phòng làm việc thì cũng đã là nửa đêm.
Anh đi ra rửa mặt, đi ngang qua phòng của Lục Mạn Mạn, chỉ thấy phía dưới cửa có khe hở lóe lên một tia sáng, bên trong lại không có động tĩnh gì.
Anh dừng lại một lúc, ngón tay với khớp xương rõ ràng đặt lên tay nắm cửa và thử kéo cửa.
Cửa mở ra, hai bóng người một lớn một nhỏ nằm song song trên giường, cả hai đều đã ngủ và không hề hay biết gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro