[Thập Niên 80] Nàng Dâu Dũng Mãnh
Bánh trứng gà (...
Thư Vu Thả
2024-10-30 10:52:31
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bây giờ đã là năm 85 rồi, vào những năm sáu mươi bảy mươi, nhà có xe đạp có lẽ còn khiến mọi người cảm thấy mới lạ hâm mộ, giờ đã là năm nào rồi, nhà cô mua một chiếc xe đạp thì có làm sao?
Chị gái cô lập gia đình năm 75 cũng còn có tam chuyển nhất hưởng ba hai chân(*) làm sính lễ, xe đạp đã sớm có từ lâu, chị còn để xe đạp ở nhà, nhà mẹ cô cái gì cũng có. Đến lúc cô muốn kết hôn, cô nghĩ nhà trai đưa sính lễ bằng tiền là được, tiền thực tế hơn.
(*)Tam chuyển nhất hưởng ba hai chân: còn được gọi là bốn vật phẩm lớn, là một thuật ngữ được sử dụng ở Trung Quốc vào cuối những năm 1950. Thuật ngữ này đề cập đến bốn vật dụng gia đình mà đất nước có khả năng sản xuất và mỗi gia đình đều muốn sở hữu. Bốn vật dụng này bao gồm: radio, xe đạp, máy khâu và đồng hồ. Về sau, với tiến trình cải cách và mở cửa của nền kinh tế đất nước, các vật phẩm đại diện này dần thay đổi. Còn ba mươi hai chân là những thứ như tủ quần áo, bàn trang điểm, bàn viết, ghế sofa, giường… tổng cộng có ba mươi hai chân.
Tiền quả là thứ rất thực tế, nhưng không có xe cũng không tiện, cô không thể hỏi mượn cha mẹ xe đạp được, với lại xe đạp ở nhà cha mẹ đã rỉ sét hết rồi, sao đạp được?
"Mua xe đạp xong, trong nhà có đủ ăn cơm không?"
Chu Trình Ninh sống kham khổ từ nhỏ đến lớn, trước khi lấy vợ, anh thuê phòng ký túc xá ở trường học sống một mình qua ngày, điều kiện sinh hoạt rất kém, tắm và đi vệ sinh ở nhà vệ sinh công cộng, cha mẹ anh cũng mặc kệ anh, bản thân anh học đại học dựa vào học bổng, đến khi đi làm ngày ngày cũng chỉ ăn cơm không, màn thầu với rau xanh cải trắng, thỉnh thoảng thèm thịt thì ăn một bữa, sống tiết kiệm như vậy, một tháng cũng phải tốn đến 10 đồng. Giờ anh đã có một gia đình lớn, vợ không cần anh bận tâm đến chuyện tiền bạc, nhưng anh cũng không dám chắc nhà mình có mua được chiếc xe đạp rẻ nhất cũng phải trên trăm đồng không.
Lúc trước Tiền đại nương nói cho anh biết về đối tượng của mình, cũng nói rõ ràng điều kiện ra, 800 đồng tiền sính lễ, anh tiết kiệm được khoảng một nghìn hai, tự có thể cưới vợ, điều kiện sinh hoạt ở trường học quá kém, anh cũng muốn có vợ con cho bớt cô đơn. Vì vậy, anh đồng ý với Tiền đại nương là gặp đối tượng.
Ngay khi vừa gặp mặt, hai mắt của vợ anh tỏa sáng bước đến gần anh ngửi ngửi mùi trên người anh, làm hại anh cứ nghĩ trên người mình có mùi hôi gì đó. Trước khi tới đây, anh đã tắm rửa sạch sẽ, còn cố tình dùng xà phòng kỳ cọ hai lần, bị ngửi đến đỏ cả mặt xong, anh mới nghe thấy vợ nói được với Tiền đại nương, là anh.
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã cảm thấy, mình có thể giao toàn bộ một nghìn hai của mình ra.
Nhưng đừng nói là một nghìn hai, kết hôn ba bốn năm, anh cảm giác có tiêu đến hai nghìn hai cũng không đáng là bao.
Từ Hương Quyên: " Anh không cần phải lo lắng đến chuyện ăn uống, sẽ không bị đói đâu, trong nhà vẫn còn đủ. Còn cả chuyện làm giường cho Ngưu Ngưu nữa, ngày mai em sẽ vẽ bản vẽ, ngày kia anh cầm đi, đến giờ tan làm thì tiện thể rẽ qua hỏi thợ mộc Trần trong thôn, đóng một chiếc giường nhỏ tốn bao nhiêu tiền."
"Anh biết rồi." Chu Trình Ninh muốn hỏi hôm nay là ngày gì, sao...
Kết quả vợ đã rời khỏi ổ chăn, còn dịch kín góc chăn cho anh, tắt đèn dầu, lọ mọ đi về giường chen vào chung một cái chăn với Qua Qua và Ngưu Ngưu.
Qua Qua ngủ không ngoan, còn thường xuyên kéo chăn, nhưng ngủ thế này bé rất thoải mái, người lớn ngủ cũng thoải mái.
Thấy vợ rời khỏi ổ chăn, Chu Trình Ninh thầm cảm thấy mất mác trong lòng, anh tự nhủ với mình hôm nay đã đủ thoải mái rồi, không thể không biết đủ giống như Qua Qua được.
. . .
Từ Hương Quyên thức dậy từ lúc sáng sớm, cô trộn bột làm bánh trứng. Bây giờ trong nhà không có TV hay điện thoại di động, buổi tối cô đi ngủ từ sớm, bốn năm giờ sáng tỉnh dậy cũng không thấy buồn ngủ.
Cô lấy ra mấy quả trứng gà từ trong giỏ đựng trứng gà, đổ bột mì vào âu rồi cho thêm trứng gà và nước quấy thành hỗn hợp đặc sệt, trong nhà có một cái nồi gang đáy phẳng, chỉ là trước kia cô không hay làm bánh, nồi để không lâu cũng bẩn không thể rửa được ngay, cô đành dùng nồi sắt nướng bánh, tuy nhìn không đẹp mắt, nhưng cũng vẫn ăn được. Từ Hương Quyên quấy bột cho tan ra, lại đi vào trong sân nhổ hành lá, rửa sạch lá hành rồi thái nhỏ để ở bên cạnh.
Chu Trình Ninh rảnh rỗi nghe theo mệnh lệnh của vợ, gọt hai củ khoai tây rửa sạch rồi thái sợi. Sơ chế xong khoai tây thái sợ, anh đi nhóm bếp.
Bây giờ đã là năm 85 rồi, vào những năm sáu mươi bảy mươi, nhà có xe đạp có lẽ còn khiến mọi người cảm thấy mới lạ hâm mộ, giờ đã là năm nào rồi, nhà cô mua một chiếc xe đạp thì có làm sao?
Chị gái cô lập gia đình năm 75 cũng còn có tam chuyển nhất hưởng ba hai chân(*) làm sính lễ, xe đạp đã sớm có từ lâu, chị còn để xe đạp ở nhà, nhà mẹ cô cái gì cũng có. Đến lúc cô muốn kết hôn, cô nghĩ nhà trai đưa sính lễ bằng tiền là được, tiền thực tế hơn.
(*)Tam chuyển nhất hưởng ba hai chân: còn được gọi là bốn vật phẩm lớn, là một thuật ngữ được sử dụng ở Trung Quốc vào cuối những năm 1950. Thuật ngữ này đề cập đến bốn vật dụng gia đình mà đất nước có khả năng sản xuất và mỗi gia đình đều muốn sở hữu. Bốn vật dụng này bao gồm: radio, xe đạp, máy khâu và đồng hồ. Về sau, với tiến trình cải cách và mở cửa của nền kinh tế đất nước, các vật phẩm đại diện này dần thay đổi. Còn ba mươi hai chân là những thứ như tủ quần áo, bàn trang điểm, bàn viết, ghế sofa, giường… tổng cộng có ba mươi hai chân.
Tiền quả là thứ rất thực tế, nhưng không có xe cũng không tiện, cô không thể hỏi mượn cha mẹ xe đạp được, với lại xe đạp ở nhà cha mẹ đã rỉ sét hết rồi, sao đạp được?
"Mua xe đạp xong, trong nhà có đủ ăn cơm không?"
Chu Trình Ninh sống kham khổ từ nhỏ đến lớn, trước khi lấy vợ, anh thuê phòng ký túc xá ở trường học sống một mình qua ngày, điều kiện sinh hoạt rất kém, tắm và đi vệ sinh ở nhà vệ sinh công cộng, cha mẹ anh cũng mặc kệ anh, bản thân anh học đại học dựa vào học bổng, đến khi đi làm ngày ngày cũng chỉ ăn cơm không, màn thầu với rau xanh cải trắng, thỉnh thoảng thèm thịt thì ăn một bữa, sống tiết kiệm như vậy, một tháng cũng phải tốn đến 10 đồng. Giờ anh đã có một gia đình lớn, vợ không cần anh bận tâm đến chuyện tiền bạc, nhưng anh cũng không dám chắc nhà mình có mua được chiếc xe đạp rẻ nhất cũng phải trên trăm đồng không.
Lúc trước Tiền đại nương nói cho anh biết về đối tượng của mình, cũng nói rõ ràng điều kiện ra, 800 đồng tiền sính lễ, anh tiết kiệm được khoảng một nghìn hai, tự có thể cưới vợ, điều kiện sinh hoạt ở trường học quá kém, anh cũng muốn có vợ con cho bớt cô đơn. Vì vậy, anh đồng ý với Tiền đại nương là gặp đối tượng.
Ngay khi vừa gặp mặt, hai mắt của vợ anh tỏa sáng bước đến gần anh ngửi ngửi mùi trên người anh, làm hại anh cứ nghĩ trên người mình có mùi hôi gì đó. Trước khi tới đây, anh đã tắm rửa sạch sẽ, còn cố tình dùng xà phòng kỳ cọ hai lần, bị ngửi đến đỏ cả mặt xong, anh mới nghe thấy vợ nói được với Tiền đại nương, là anh.
Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, anh đã cảm thấy, mình có thể giao toàn bộ một nghìn hai của mình ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng đừng nói là một nghìn hai, kết hôn ba bốn năm, anh cảm giác có tiêu đến hai nghìn hai cũng không đáng là bao.
Từ Hương Quyên: " Anh không cần phải lo lắng đến chuyện ăn uống, sẽ không bị đói đâu, trong nhà vẫn còn đủ. Còn cả chuyện làm giường cho Ngưu Ngưu nữa, ngày mai em sẽ vẽ bản vẽ, ngày kia anh cầm đi, đến giờ tan làm thì tiện thể rẽ qua hỏi thợ mộc Trần trong thôn, đóng một chiếc giường nhỏ tốn bao nhiêu tiền."
"Anh biết rồi." Chu Trình Ninh muốn hỏi hôm nay là ngày gì, sao...
Kết quả vợ đã rời khỏi ổ chăn, còn dịch kín góc chăn cho anh, tắt đèn dầu, lọ mọ đi về giường chen vào chung một cái chăn với Qua Qua và Ngưu Ngưu.
Qua Qua ngủ không ngoan, còn thường xuyên kéo chăn, nhưng ngủ thế này bé rất thoải mái, người lớn ngủ cũng thoải mái.
Thấy vợ rời khỏi ổ chăn, Chu Trình Ninh thầm cảm thấy mất mác trong lòng, anh tự nhủ với mình hôm nay đã đủ thoải mái rồi, không thể không biết đủ giống như Qua Qua được.
. . .
Từ Hương Quyên thức dậy từ lúc sáng sớm, cô trộn bột làm bánh trứng. Bây giờ trong nhà không có TV hay điện thoại di động, buổi tối cô đi ngủ từ sớm, bốn năm giờ sáng tỉnh dậy cũng không thấy buồn ngủ.
Cô lấy ra mấy quả trứng gà từ trong giỏ đựng trứng gà, đổ bột mì vào âu rồi cho thêm trứng gà và nước quấy thành hỗn hợp đặc sệt, trong nhà có một cái nồi gang đáy phẳng, chỉ là trước kia cô không hay làm bánh, nồi để không lâu cũng bẩn không thể rửa được ngay, cô đành dùng nồi sắt nướng bánh, tuy nhìn không đẹp mắt, nhưng cũng vẫn ăn được. Từ Hương Quyên quấy bột cho tan ra, lại đi vào trong sân nhổ hành lá, rửa sạch lá hành rồi thái nhỏ để ở bên cạnh.
Chu Trình Ninh rảnh rỗi nghe theo mệnh lệnh của vợ, gọt hai củ khoai tây rửa sạch rồi thái sợi. Sơ chế xong khoai tây thái sợ, anh đi nhóm bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro