[Thập Niên 80] Nàng Dâu Dũng Mãnh
Gà cay (1)
Thư Vu Thả
2024-10-30 10:52:31
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thịt gà đặc biệt ăn hao cơm, ba giáo viên rất nhanh đều đã ăn xong. Thầy Lưu đắn đo mở miệng: “Thầy Chu, vợ thầy sao lại nỡ để... hả?
Cũng đã mấy năm rồi, lần đầu tiên nhìn thấy Thầy Chu mang hộp cơm có thể xưng là xa hoa, làm sao nỡ gắp mấy miếng thịt này? Hơn nữa nêm nếm gia vị cũng vừa đủ.
“Hôm qua con gái của tôi muốn ăn thịt gà nên trong nhà đã làm thịt một con gà đem đi hầm, vợ tôi đặc biệt đựng cho tôi đến non nửa hộp, để tôi cũng mời mọi người ăn mấy miếng thịt, không thể đều để mọi người ăn thiệt được.”
Anh biết mọi người cảm thấy vợ anh không tốt, tất cả đều bày tỏ bất bình thay anh, thành kiến của bọn họ đối với vợ anh quá sâu, cho nên lần này có thịt gà, anh mời các đồng nghiệp ăn thịt, thuận tiện rửa sạch oan khuất cho vợ.
Thầy Vương: “Thầy Chu, cũng đừng trách tôi nói lung tung, vợ anh có phải đã làm chuyện gì có lỗi với anh không? Tỉ như đem tiền cho ừm ừm hết.”
Anh ta không dám nói có đúng là có người ở bên ngoài hay không, loại lời này nếu là đàn ông nghe thấy đều bị đả kích tôn nghiêm.
“Không phải, tối hôm qua vợ tôi còn nói mua cho tôi một cái xe đạp.”
Thầy Tôn: “Xe đạp cũng đã chuẩn bị mua, thật sự không có làm việc gì trái với lương tâm sao?”
Không thể không nói, bình thường vợ thầy Chu nổi danh ngược đãi đàn ông, đột nhiên lại thương chồng mình, làm thế nào cũng không có cách để mọi người không nghi ngờ.
Đại khái có lẽ là thật sự làm việc trái với lương tâm, nên có ý định bù đắp đền bù?
“Không phải như vậy, vợ tôi hầm gà là vì con gái, mua xe đạp cũng đã trải qua nghĩ sâu tính kỹ rồi.”
Không thể nói buổi sáng còn cho anh dùng mấy cái trứng gà để làm bánh trứng ăn. Nói thì các đồng nghiệp vẫn cảm thấy vợ anh làm việc trái với lương tâm như cũ.
Thầy Chu kiên quyết cho rằng không có gì, nhưng ba giáo viên còn lại đối mắt một cái, lắc đầu ăn cơm phần mình.
Bà vợ này của thầy Chu cũng thật là lợi hại, có thể nắm chặt được thầy Chu, còn nghe lời nữa.
Khúc nhạc dạo ngắn cũng không ảnh hưởng đến khẩu vị của Chu Trình Ninh, buổi chiều tan tầm về nhà cũng mang theo tâm tình nhẹ nhàng.
Chu Trình Ninh dạy ngữ văn cho ba lớp chín và hai lớp tám, mỗi ngày xem thời khoá biểu sắp xếp ra sao, tiết cuối cùng là vào lúc nào thì lúc đấy là giờ tan tầm.
Ngày nào sớm thì về lúc ba giờ, muộn thì là năm giờ, hôm nay năm giờ là tan tầm.
Trở về đã ngửi thấy mùi thơm, bụng của Chu Trình Ninh ùng ục kêu lên, rửa tay rồi nhanh chóng đi xem tối nay lại có món gì ăn ngon.
Cơm tối vẫn được bày ở gian ngoài, Chu Trình Ninh vừa mới tiến vào gian ngoài, Qua Qua lập tức giơ một cái bánh bao có hình con thỏ lên: “Cha, ăn thỏ thỏ nào, ăn ngon, ngọt lắm.”
Chu Trình Ninh nhận lấy bánh bao con gái đưa, cắn vào trong miệng không thấy quá nóng, nhưng ăn vẫn rất ngọt ngào, mấy miếng là ăn xong một cái bánh bao, đi lấy cái kế tiếp.
Từ Hương Quyên đang dùng bánh bao thỏ trêu đùa với con trai tỉnh lại đã no căng còn không chịu ngủ. Đứa bé hơn hai tháng vung cánh tay nhỏ mềm nhũn không có chút sức lực, cũng không tóm được bánh bao.
Từ Hương Quyên cũng không để cho con trai nắm lấy bánh bao, con trai không cầm được, cho dù có nắm chặt, em bé tuổi này nắm được đồ vật đều thích nhét vào bên trong miệng, nhét không được còn đỡ, dù sao răng cũng không có dài, nếu như bị mắc vào họng là xong đời, cho nên cô chỉ trêu chọc chút thôi.
“Đùi gà làm thành món gà cay, Qua Qua ăn hai miếng thì không động vào nữa, còn lại đều để cho anh ăn, ban đêm có thể để vào trong hộp cơm, hôm nay làm bánh bao, bánh bao ngày mai mang đến trường học.”
Buổi chiều Từ Hương Quyên đưa bánh bao cùng với hai bó đậu đũa cho mẹ cô, lúc trở về còn hái được dưa leo bên trong vườn rau xanh ở nhà ba mẹ.
Vườn rau nhà cô và vườn rau nhà ba mẹ trồng chủng loại rau khác nhau, mỗi quý trồng loại rau gì đều bàn bạc với mẹ trước, không nên trồng lặp lại, trồng khác nhau thì chủng loại rau quả ăn được cũng nhiều.
Thịt gà đặc biệt ăn hao cơm, ba giáo viên rất nhanh đều đã ăn xong. Thầy Lưu đắn đo mở miệng: “Thầy Chu, vợ thầy sao lại nỡ để... hả?
Cũng đã mấy năm rồi, lần đầu tiên nhìn thấy Thầy Chu mang hộp cơm có thể xưng là xa hoa, làm sao nỡ gắp mấy miếng thịt này? Hơn nữa nêm nếm gia vị cũng vừa đủ.
“Hôm qua con gái của tôi muốn ăn thịt gà nên trong nhà đã làm thịt một con gà đem đi hầm, vợ tôi đặc biệt đựng cho tôi đến non nửa hộp, để tôi cũng mời mọi người ăn mấy miếng thịt, không thể đều để mọi người ăn thiệt được.”
Anh biết mọi người cảm thấy vợ anh không tốt, tất cả đều bày tỏ bất bình thay anh, thành kiến của bọn họ đối với vợ anh quá sâu, cho nên lần này có thịt gà, anh mời các đồng nghiệp ăn thịt, thuận tiện rửa sạch oan khuất cho vợ.
Thầy Vương: “Thầy Chu, cũng đừng trách tôi nói lung tung, vợ anh có phải đã làm chuyện gì có lỗi với anh không? Tỉ như đem tiền cho ừm ừm hết.”
Anh ta không dám nói có đúng là có người ở bên ngoài hay không, loại lời này nếu là đàn ông nghe thấy đều bị đả kích tôn nghiêm.
“Không phải, tối hôm qua vợ tôi còn nói mua cho tôi một cái xe đạp.”
Thầy Tôn: “Xe đạp cũng đã chuẩn bị mua, thật sự không có làm việc gì trái với lương tâm sao?”
Không thể không nói, bình thường vợ thầy Chu nổi danh ngược đãi đàn ông, đột nhiên lại thương chồng mình, làm thế nào cũng không có cách để mọi người không nghi ngờ.
Đại khái có lẽ là thật sự làm việc trái với lương tâm, nên có ý định bù đắp đền bù?
“Không phải như vậy, vợ tôi hầm gà là vì con gái, mua xe đạp cũng đã trải qua nghĩ sâu tính kỹ rồi.”
Không thể nói buổi sáng còn cho anh dùng mấy cái trứng gà để làm bánh trứng ăn. Nói thì các đồng nghiệp vẫn cảm thấy vợ anh làm việc trái với lương tâm như cũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thầy Chu kiên quyết cho rằng không có gì, nhưng ba giáo viên còn lại đối mắt một cái, lắc đầu ăn cơm phần mình.
Bà vợ này của thầy Chu cũng thật là lợi hại, có thể nắm chặt được thầy Chu, còn nghe lời nữa.
Khúc nhạc dạo ngắn cũng không ảnh hưởng đến khẩu vị của Chu Trình Ninh, buổi chiều tan tầm về nhà cũng mang theo tâm tình nhẹ nhàng.
Chu Trình Ninh dạy ngữ văn cho ba lớp chín và hai lớp tám, mỗi ngày xem thời khoá biểu sắp xếp ra sao, tiết cuối cùng là vào lúc nào thì lúc đấy là giờ tan tầm.
Ngày nào sớm thì về lúc ba giờ, muộn thì là năm giờ, hôm nay năm giờ là tan tầm.
Trở về đã ngửi thấy mùi thơm, bụng của Chu Trình Ninh ùng ục kêu lên, rửa tay rồi nhanh chóng đi xem tối nay lại có món gì ăn ngon.
Cơm tối vẫn được bày ở gian ngoài, Chu Trình Ninh vừa mới tiến vào gian ngoài, Qua Qua lập tức giơ một cái bánh bao có hình con thỏ lên: “Cha, ăn thỏ thỏ nào, ăn ngon, ngọt lắm.”
Chu Trình Ninh nhận lấy bánh bao con gái đưa, cắn vào trong miệng không thấy quá nóng, nhưng ăn vẫn rất ngọt ngào, mấy miếng là ăn xong một cái bánh bao, đi lấy cái kế tiếp.
Từ Hương Quyên đang dùng bánh bao thỏ trêu đùa với con trai tỉnh lại đã no căng còn không chịu ngủ. Đứa bé hơn hai tháng vung cánh tay nhỏ mềm nhũn không có chút sức lực, cũng không tóm được bánh bao.
Từ Hương Quyên cũng không để cho con trai nắm lấy bánh bao, con trai không cầm được, cho dù có nắm chặt, em bé tuổi này nắm được đồ vật đều thích nhét vào bên trong miệng, nhét không được còn đỡ, dù sao răng cũng không có dài, nếu như bị mắc vào họng là xong đời, cho nên cô chỉ trêu chọc chút thôi.
“Đùi gà làm thành món gà cay, Qua Qua ăn hai miếng thì không động vào nữa, còn lại đều để cho anh ăn, ban đêm có thể để vào trong hộp cơm, hôm nay làm bánh bao, bánh bao ngày mai mang đến trường học.”
Buổi chiều Từ Hương Quyên đưa bánh bao cùng với hai bó đậu đũa cho mẹ cô, lúc trở về còn hái được dưa leo bên trong vườn rau xanh ở nhà ba mẹ.
Vườn rau nhà cô và vườn rau nhà ba mẹ trồng chủng loại rau khác nhau, mỗi quý trồng loại rau gì đều bàn bạc với mẹ trước, không nên trồng lặp lại, trồng khác nhau thì chủng loại rau quả ăn được cũng nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro