[Thập Niên 80] Nàng Dâu Dũng Mãnh
Gan heo xào (2)
Thư Vu Thả
2024-10-30 10:52:31
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chu Trình Ninh lập tức giải thích: “Không phải, không phải mà. Nhưng trong nhà cũng không có nhiều tiền như vậy.”
“Có chứ, nếu không có thì sao em lại nghĩ đến chuyện làm giường cho Ngưu Ngưu chứ? Anh cũng đừng đoán mò, em bảo mua đồ thì chắc chắn là trong nhà có tiền.”
Đúng lúc này Qua Qua xen vào: “Mẹ yêu ơi, con muốn ăn kẹo.”
“Muốn kẹo gì chứ? Sau khi ăn kẹo thì cũng đừng ăn cơm nữa.”
“Không muốn kẹo cơ.”
Rốt cục thì một lớn một nhỏ cũng bắt đầu ăn cơm. Từ Hương Quyên suy nghĩ một chuyện nói: “A Ninh, chờ ngày anh được nghỉ, chúng ta đưa Ngưu Ngưu và Qua Qua đến thăm ông nội một chút đi.”
Cô biết tình cảm của A Ninh với gia đình rất sâu đậm, chỉ là ba mẹ trong nhà đã làm người ta quá thất vọng đau khổ rồi.
“Đi thăm ông nội sao?” Chu Trình Ninh không tin vào lỗ tai mình.
“Ừ, đi thăm ông nội. Qua Qua cũng chưa từng được gặp ông nội mà.”
Qua Qua: “Có kẹo ăn sao mẹ?”
“Có mẹ cho con hai viên kẹo hoa quả.”
“Có cơm ăn không mẹ."
"Không phải nói là đưa con thăm ông nội, chỉ mang Ngưu Ngưu đi."
Qua Qua cuối cùng cũng chịu im lặng.
Con nít cho dù ăn cơm nhưng thỉnh thoảng vẫn nhớ đến kẹo.
Ban đêm lại nằm trong chăn nói chuyện phiếm.
Chu Trình Ninh cũng không nghĩ đến việc vợ mình nhắc đến chuyện muốn đi thăm ông nội. Sau khi anh kết hôn, quan hệ với trong nhà càng căng thẳng hơn, rõ ràng đến mức không cần nói ra.
Sau khi cưới ba bốn năm, anh vẫn chưa đi thăm ông nội mình, chỉ khi gặp được người cùng thôn thì sẽ hỏi thăm mấy câu. Nghe bảo sức khỏe ông nội anh vẫn tốt nên anh cũng rất yên tâm.
Chu Trình Ninh do dự nói: “Ba mẹ anh…”
“Ba mẹ anh làm sao chứ? Chúng ta là người một nhà đi thăm ông nội, thì liên quan gì đến bọn họ chứ?”
“Em không giận là được rồi.”
“Em giận cái gì chứ? Anh cũng đừng nghĩ nhiều quá.”
Từ Hương Quyên vỗ vai Chu Trình Ninh, quay về trong chăn.
Trời vào thu, thời tiết chuyển lạnh, Chu Trình Ninh là một người đàn ông, nhiệt độ cơ thể cao, làm cho ổ chăn rất ấm áp. Từ Hương Quyên nghĩ thầm, chờ giường Ngưu Ngưu làm xong thì cô sẽ ôm Qua Qua ngủ trong ổ chăn ấm áp.
Đến ngày nghỉ của Chu Trình Ninh, cả nhà chuẩn bị xuất phát.
Chu Trình Ninh vừa nắm tay Qua Qua vừa đeo giỏ trúc, trong giỏ trúc là hai bó đậu đũa, một hũ canh cá trích đậu hũ, lúc xách giỏ phải vô cùng cẩn thận. Còn Từ Hương Quyên thì cẩn thận ôm lấy Ngưu Ngưu mềm mại.
Nhà ông nội Chu nằm sát vách nhà ba mẹ Chu Trình Ninh, là một ngôi nhà tranh.
Nhớ không nhầm thì Chu Trình Ninh còn có một người cô, Từ Hương Quyên cũng không hiểu rõ gia đình Chu Trình Ninh lắm, nhưng nhìn ba mẹ Chu Trình Ninh ở trong viện thì cảm thấy họ đang ngược đãi ông nội anh.
Đậu hũ cá trích, là làm từ cá trích mẹ cô mua cho lúc trước, nuôi trong chậu. Lúc đầu cô định lấy một con, cắt thêm nửa khối đậu hũ, mang thêm hai bó đậu đũa là được rồi. Nhưng A Ninh nhà cô nói là ông nội anh cũng chưa từng ăn gì ngon cả, mong cô có thể nấu lên rồi hãy mang qua.
Nghe câu này cô rất cảm động liền nấu lên rồi mang đi.
Không nói đến tình cảm của A Ninh với ông nội mà là cô cũng sẽ muốn đưa đồ ăn ngon qua cho ba mẹ.
Ông cụ rất thích ngồi trước nhà phơi nắng, không có chuyện gì làm sẽ ngồi yên phơi nắng, hơn nữa đã kiên trì vài chục năm nay. Nếu như một ngày nào đó trong thôn thiếu một ông cụ ngồi phơi nắng thì tám phần là cụ đã ra đi rồi.
Lúc người nhà ra ngoài, ông cụ ngồi trên cái ghế đẩu trước nhà, trên tay không rảnh rỗi mà cầm một chuỗi hạt.
Trước mặt ông nội là ba cái túi dệt, túi nhỏ nhất đựng dây, túi lớn đựng hạt châu, túi lớn nhất để hạt châu đã móc vào dây.
Xem ra là dùng tay móc, động tác của ông cụ vẫn còn nhanh nhẹn, thấy có người đến thì đôi tay đen gầy dừng lại.
“Ông nội, cháu đưa vợ và con đến thăm ông đây, Đây là Hương Quên, đây là con gái Qua Qua, tên thật là Chu Dĩ Phái, còn đây là con trai nhỏ Ngưu Ngưu, tên thật là Chu Dĩ Lãm.”
Chu Trình Ninh lập tức giải thích: “Không phải, không phải mà. Nhưng trong nhà cũng không có nhiều tiền như vậy.”
“Có chứ, nếu không có thì sao em lại nghĩ đến chuyện làm giường cho Ngưu Ngưu chứ? Anh cũng đừng đoán mò, em bảo mua đồ thì chắc chắn là trong nhà có tiền.”
Đúng lúc này Qua Qua xen vào: “Mẹ yêu ơi, con muốn ăn kẹo.”
“Muốn kẹo gì chứ? Sau khi ăn kẹo thì cũng đừng ăn cơm nữa.”
“Không muốn kẹo cơ.”
Rốt cục thì một lớn một nhỏ cũng bắt đầu ăn cơm. Từ Hương Quyên suy nghĩ một chuyện nói: “A Ninh, chờ ngày anh được nghỉ, chúng ta đưa Ngưu Ngưu và Qua Qua đến thăm ông nội một chút đi.”
Cô biết tình cảm của A Ninh với gia đình rất sâu đậm, chỉ là ba mẹ trong nhà đã làm người ta quá thất vọng đau khổ rồi.
“Đi thăm ông nội sao?” Chu Trình Ninh không tin vào lỗ tai mình.
“Ừ, đi thăm ông nội. Qua Qua cũng chưa từng được gặp ông nội mà.”
Qua Qua: “Có kẹo ăn sao mẹ?”
“Có mẹ cho con hai viên kẹo hoa quả.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có cơm ăn không mẹ."
"Không phải nói là đưa con thăm ông nội, chỉ mang Ngưu Ngưu đi."
Qua Qua cuối cùng cũng chịu im lặng.
Con nít cho dù ăn cơm nhưng thỉnh thoảng vẫn nhớ đến kẹo.
Ban đêm lại nằm trong chăn nói chuyện phiếm.
Chu Trình Ninh cũng không nghĩ đến việc vợ mình nhắc đến chuyện muốn đi thăm ông nội. Sau khi anh kết hôn, quan hệ với trong nhà càng căng thẳng hơn, rõ ràng đến mức không cần nói ra.
Sau khi cưới ba bốn năm, anh vẫn chưa đi thăm ông nội mình, chỉ khi gặp được người cùng thôn thì sẽ hỏi thăm mấy câu. Nghe bảo sức khỏe ông nội anh vẫn tốt nên anh cũng rất yên tâm.
Chu Trình Ninh do dự nói: “Ba mẹ anh…”
“Ba mẹ anh làm sao chứ? Chúng ta là người một nhà đi thăm ông nội, thì liên quan gì đến bọn họ chứ?”
“Em không giận là được rồi.”
“Em giận cái gì chứ? Anh cũng đừng nghĩ nhiều quá.”
Từ Hương Quyên vỗ vai Chu Trình Ninh, quay về trong chăn.
Trời vào thu, thời tiết chuyển lạnh, Chu Trình Ninh là một người đàn ông, nhiệt độ cơ thể cao, làm cho ổ chăn rất ấm áp. Từ Hương Quyên nghĩ thầm, chờ giường Ngưu Ngưu làm xong thì cô sẽ ôm Qua Qua ngủ trong ổ chăn ấm áp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến ngày nghỉ của Chu Trình Ninh, cả nhà chuẩn bị xuất phát.
Chu Trình Ninh vừa nắm tay Qua Qua vừa đeo giỏ trúc, trong giỏ trúc là hai bó đậu đũa, một hũ canh cá trích đậu hũ, lúc xách giỏ phải vô cùng cẩn thận. Còn Từ Hương Quyên thì cẩn thận ôm lấy Ngưu Ngưu mềm mại.
Nhà ông nội Chu nằm sát vách nhà ba mẹ Chu Trình Ninh, là một ngôi nhà tranh.
Nhớ không nhầm thì Chu Trình Ninh còn có một người cô, Từ Hương Quyên cũng không hiểu rõ gia đình Chu Trình Ninh lắm, nhưng nhìn ba mẹ Chu Trình Ninh ở trong viện thì cảm thấy họ đang ngược đãi ông nội anh.
Đậu hũ cá trích, là làm từ cá trích mẹ cô mua cho lúc trước, nuôi trong chậu. Lúc đầu cô định lấy một con, cắt thêm nửa khối đậu hũ, mang thêm hai bó đậu đũa là được rồi. Nhưng A Ninh nhà cô nói là ông nội anh cũng chưa từng ăn gì ngon cả, mong cô có thể nấu lên rồi hãy mang qua.
Nghe câu này cô rất cảm động liền nấu lên rồi mang đi.
Không nói đến tình cảm của A Ninh với ông nội mà là cô cũng sẽ muốn đưa đồ ăn ngon qua cho ba mẹ.
Ông cụ rất thích ngồi trước nhà phơi nắng, không có chuyện gì làm sẽ ngồi yên phơi nắng, hơn nữa đã kiên trì vài chục năm nay. Nếu như một ngày nào đó trong thôn thiếu một ông cụ ngồi phơi nắng thì tám phần là cụ đã ra đi rồi.
Lúc người nhà ra ngoài, ông cụ ngồi trên cái ghế đẩu trước nhà, trên tay không rảnh rỗi mà cầm một chuỗi hạt.
Trước mặt ông nội là ba cái túi dệt, túi nhỏ nhất đựng dây, túi lớn đựng hạt châu, túi lớn nhất để hạt châu đã móc vào dây.
Xem ra là dùng tay móc, động tác của ông cụ vẫn còn nhanh nhẹn, thấy có người đến thì đôi tay đen gầy dừng lại.
“Ông nội, cháu đưa vợ và con đến thăm ông đây, Đây là Hương Quên, đây là con gái Qua Qua, tên thật là Chu Dĩ Phái, còn đây là con trai nhỏ Ngưu Ngưu, tên thật là Chu Dĩ Lãm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro