[Thập Niên 80] Nàng Dâu Là Hồ Ly Tinh
Cưng Chiều Ngọt...
Tố Nhiễm Phương Hoa
2024-11-02 09:41:35
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau khi Tần Chí Quân thay thuốc ở bệnh viện nhân dân tỉnh xong, anh cùng Chu Tĩnh đi ra. Anh hỏi Chu Tĩnh có thể đưa anh tới cửa hàng bách hóa một chuyến hay không.
Chu Tĩnh gật đầu: “Đương nhiên là được rồi, tiện đường mà.”
Khi đã tới cửa hàng bách hóa, Tần Chí Quân bảo anh ta cứ chờ anh ở trên xe cũng được, anh tự mình đi vào là được.
Cửa hàng bách hóa ở tỉnh vẫn rất náo nhiệt, hàng hóa cũng phong phú hơn nhiều hợp tác xã cung tiêu. Ở tầng một là nhu yếu phẩm hàng ngày, Tần Chí Quân cũng không nhìn những cửa hàng khác mà đi thẳng tới quầy bán bánh kẹo để mua một cân kẹo bơ và một cân kẹo trái cây rồi còn bảo người bán hàng đề cử xem có kẹo gì khác ăn ngon.
Trông thấy anh mua hàng rất nhanh nhẹn và sảng khoái, nhân viên bán hàng nở nụ cười chân thành hơn nhiều và chỉ vào socola đồng tiền vàng cùng với một loạt những gói kẹo đầy màu sắc khác rồi nói: “Đây chính là socola đồng tiền do Thượng Hải sản xuất và socola nhân rượu nhập khẩu, hương vị rất ngon nhưng giá cả lại hơi đắt.”
Tần Chí Quân không quan tâm tới giá cả mà chỉ nghĩ rằng có lẽ Cố Uyển chưa từng ăn socola nên muốn mua mỗi thứ một cân.
Kẹo và socola do Thượng Hải sản xuất yêu cầu phải có phiếu đường còn kẹo socola nhân rượu nhập khẩu không cần phiếu nhưng giá cả rất đắt. Tổng cộng hết mười lăm tệ cho ba cân phiếu đường nhưng anh không hề cảm thấy xót chút nào.
Mang theo kẹo được nhân viên bán hàng đóng gói xong, Tần Chí Quân cũng không rời đi ngay mà hỏi nhân viên bán hàng xem khu quần áo ở đâu. Người bán hàng chỉ lên tầng hai, anh cảm ơn xong rồi chậm rãi đi lên tầng hai.
Hiện giờ, anh đi đường đã không cần mang theo nạng nữa nhưng chân phải còn hơi khập khiễng trông rất rõ mỗi khi đi nhanh.
Ở tầng hai có rất nhiều loại quần áo và vải vóc, Tần Chí Quân lướt qua chỗ vải vóc đi thẳng tới khu quần áo nữ. Ở đây không chỉ có các màu xám, xanh và đen mà đa số mọi người hay mặc mà còn có nhiều màu sắc hơn.
Anh mặc quân phục quanh năm nên cũng đã mấy năm rồi không mua quần áo khác cho nên đây cũng là lần đầu tiên anh đi chọn quần áo cho người khác.
Anh nhìn từng bộ quần áo ở trên giá, anh chỉ vào một chiếc váy ngắn tay cổ tim màu vàng rồi hỏi nhân viên bán hàng: “Đồng chí, chiếc váy liền áo màu vàng này bán như thế nào?”
Nhân viên bán hàng nghe thấy chiếc váy liền áo màu vàng thì đã biết ngay đó là mẫu mới nhất vừa mới nhập về từ Thượng Hải gần đây và cũng là món hàng bắt mắt nhất và đắt nhất trong đợt này.
Cô ta cầm chiếc váy đi ra và nói: “Đây là mẫu mới nhất được nhập về từ Thượng Hải và cũng là mẫu đẹp nhất trong đợt của chúng tôi. Tuy nhiên giá cả cũng rất đắt, bốn mươi tám một chiếc và không cần phiếu.”
Bốn mươi tám tệ, quả thực quá đắt vì một mét vải được lưu hành cũng chỉ mất một tệ bảy một mét mà làm ra một chiếc váy chỉ khoảng hơn hai mươi tệ cùng với hơn mười mét phiếu vải.
Mặc dù Tần Chí Quân không hay mua nhưng anh vẫn nắm được tình hình tiêu thụ chung. Tuy nhiên đối với chiếc váy liền áo đó, đường viền cổ áo và cổ tay áo được may bằng vải màu vàng rộng khoảng hai phân trông rất đẹp nên Cố Uyển mặc vào chắc hẳn sẽ rất đẹp.
Nghĩ rằng anh nhất định sẽ bỏ tiền ra mua, nhân viên bán hàng trông thấy động tác của anh biết ngay việc buôn bán đã thành. Dựa vào tuổi tác của Tần Chí Quân, cô ta cười nói: “Chắc là anh muốn mua cho vợ phải không, anh muốn lấy cỡ nào để tôi lấy cho anh cỡ đó.”
Vợ ư, tai của Tần Chí Quân hơi nóng khi nghe được như vậy, anh nói với vẻ xấu hổ: “Mua cho đối tượng của tôi, số đo…”
Nói đến cái này, anh cảm thấy hơi do dự. Anh nhìn xung quanh trong đám đông một vòng rồi chỉ vào một người có thân hình tương tự như Cố Uyển: “Người đó có dáng người tương đương với đồng chí mặc quần áo màu đỏ kia, cô thử nhìn xem có thể mặc số đo như thế nào?”
Sau khi nhìn qua, nhân viên bán hàng cười nói: “Vậy thì lấy cỡ nhỏ là vừa.”
Tần Chí Quân cảm thấy không chuẩn lắm, anh nghĩ rằng nếu như nhỏ quá thì lúc muốn đổi sản phẩm sẽ quá xa và không có phương tiện nên anh hỏi ngay: “Cỡ lớn hơn có vừa không? Tôi sợ mua nhỏ quá thì khi muốn đổi sẽ không tiện lắm.”
Nghe xong, nhân viên bán hàng cười nói: “Sự khác biệt giữa hai cỡ cũng không lớn lắm. Anh nói cũng có lý, nếu như lớn hơn một chút thì dễ xử lý còn nếu nhỏ thì sẽ khá rắc rối.”
Có thể bán được một cách yên ổn thì tốt, cô ta cũng chẳng muốn phải đổi hàng cho người ta.
Cuối cùng Tần Chí Quân quyết định lấy cỡ vừa, anh cầm váy xong thì nhớ tới Cố Uyển hay đi giày vải nên anh muốn tới quầy chọn cho cô một đôi dép tinh tế. Thế nhưng anh cũng không biết rõ là cỡ nào vì giày không giống như quần áo, chỉ cần rộng hơn một chút đã rất khó đeo rồi.
Sau khi Tần Chí Quân thay thuốc ở bệnh viện nhân dân tỉnh xong, anh cùng Chu Tĩnh đi ra. Anh hỏi Chu Tĩnh có thể đưa anh tới cửa hàng bách hóa một chuyến hay không.
Chu Tĩnh gật đầu: “Đương nhiên là được rồi, tiện đường mà.”
Khi đã tới cửa hàng bách hóa, Tần Chí Quân bảo anh ta cứ chờ anh ở trên xe cũng được, anh tự mình đi vào là được.
Cửa hàng bách hóa ở tỉnh vẫn rất náo nhiệt, hàng hóa cũng phong phú hơn nhiều hợp tác xã cung tiêu. Ở tầng một là nhu yếu phẩm hàng ngày, Tần Chí Quân cũng không nhìn những cửa hàng khác mà đi thẳng tới quầy bán bánh kẹo để mua một cân kẹo bơ và một cân kẹo trái cây rồi còn bảo người bán hàng đề cử xem có kẹo gì khác ăn ngon.
Trông thấy anh mua hàng rất nhanh nhẹn và sảng khoái, nhân viên bán hàng nở nụ cười chân thành hơn nhiều và chỉ vào socola đồng tiền vàng cùng với một loạt những gói kẹo đầy màu sắc khác rồi nói: “Đây chính là socola đồng tiền do Thượng Hải sản xuất và socola nhân rượu nhập khẩu, hương vị rất ngon nhưng giá cả lại hơi đắt.”
Tần Chí Quân không quan tâm tới giá cả mà chỉ nghĩ rằng có lẽ Cố Uyển chưa từng ăn socola nên muốn mua mỗi thứ một cân.
Kẹo và socola do Thượng Hải sản xuất yêu cầu phải có phiếu đường còn kẹo socola nhân rượu nhập khẩu không cần phiếu nhưng giá cả rất đắt. Tổng cộng hết mười lăm tệ cho ba cân phiếu đường nhưng anh không hề cảm thấy xót chút nào.
Mang theo kẹo được nhân viên bán hàng đóng gói xong, Tần Chí Quân cũng không rời đi ngay mà hỏi nhân viên bán hàng xem khu quần áo ở đâu. Người bán hàng chỉ lên tầng hai, anh cảm ơn xong rồi chậm rãi đi lên tầng hai.
Hiện giờ, anh đi đường đã không cần mang theo nạng nữa nhưng chân phải còn hơi khập khiễng trông rất rõ mỗi khi đi nhanh.
Ở tầng hai có rất nhiều loại quần áo và vải vóc, Tần Chí Quân lướt qua chỗ vải vóc đi thẳng tới khu quần áo nữ. Ở đây không chỉ có các màu xám, xanh và đen mà đa số mọi người hay mặc mà còn có nhiều màu sắc hơn.
Anh mặc quân phục quanh năm nên cũng đã mấy năm rồi không mua quần áo khác cho nên đây cũng là lần đầu tiên anh đi chọn quần áo cho người khác.
Anh nhìn từng bộ quần áo ở trên giá, anh chỉ vào một chiếc váy ngắn tay cổ tim màu vàng rồi hỏi nhân viên bán hàng: “Đồng chí, chiếc váy liền áo màu vàng này bán như thế nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhân viên bán hàng nghe thấy chiếc váy liền áo màu vàng thì đã biết ngay đó là mẫu mới nhất vừa mới nhập về từ Thượng Hải gần đây và cũng là món hàng bắt mắt nhất và đắt nhất trong đợt này.
Cô ta cầm chiếc váy đi ra và nói: “Đây là mẫu mới nhất được nhập về từ Thượng Hải và cũng là mẫu đẹp nhất trong đợt của chúng tôi. Tuy nhiên giá cả cũng rất đắt, bốn mươi tám một chiếc và không cần phiếu.”
Bốn mươi tám tệ, quả thực quá đắt vì một mét vải được lưu hành cũng chỉ mất một tệ bảy một mét mà làm ra một chiếc váy chỉ khoảng hơn hai mươi tệ cùng với hơn mười mét phiếu vải.
Mặc dù Tần Chí Quân không hay mua nhưng anh vẫn nắm được tình hình tiêu thụ chung. Tuy nhiên đối với chiếc váy liền áo đó, đường viền cổ áo và cổ tay áo được may bằng vải màu vàng rộng khoảng hai phân trông rất đẹp nên Cố Uyển mặc vào chắc hẳn sẽ rất đẹp.
Nghĩ rằng anh nhất định sẽ bỏ tiền ra mua, nhân viên bán hàng trông thấy động tác của anh biết ngay việc buôn bán đã thành. Dựa vào tuổi tác của Tần Chí Quân, cô ta cười nói: “Chắc là anh muốn mua cho vợ phải không, anh muốn lấy cỡ nào để tôi lấy cho anh cỡ đó.”
Vợ ư, tai của Tần Chí Quân hơi nóng khi nghe được như vậy, anh nói với vẻ xấu hổ: “Mua cho đối tượng của tôi, số đo…”
Nói đến cái này, anh cảm thấy hơi do dự. Anh nhìn xung quanh trong đám đông một vòng rồi chỉ vào một người có thân hình tương tự như Cố Uyển: “Người đó có dáng người tương đương với đồng chí mặc quần áo màu đỏ kia, cô thử nhìn xem có thể mặc số đo như thế nào?”
Sau khi nhìn qua, nhân viên bán hàng cười nói: “Vậy thì lấy cỡ nhỏ là vừa.”
Tần Chí Quân cảm thấy không chuẩn lắm, anh nghĩ rằng nếu như nhỏ quá thì lúc muốn đổi sản phẩm sẽ quá xa và không có phương tiện nên anh hỏi ngay: “Cỡ lớn hơn có vừa không? Tôi sợ mua nhỏ quá thì khi muốn đổi sẽ không tiện lắm.”
Nghe xong, nhân viên bán hàng cười nói: “Sự khác biệt giữa hai cỡ cũng không lớn lắm. Anh nói cũng có lý, nếu như lớn hơn một chút thì dễ xử lý còn nếu nhỏ thì sẽ khá rắc rối.”
Có thể bán được một cách yên ổn thì tốt, cô ta cũng chẳng muốn phải đổi hàng cho người ta.
Cuối cùng Tần Chí Quân quyết định lấy cỡ vừa, anh cầm váy xong thì nhớ tới Cố Uyển hay đi giày vải nên anh muốn tới quầy chọn cho cô một đôi dép tinh tế. Thế nhưng anh cũng không biết rõ là cỡ nào vì giày không giống như quần áo, chỉ cần rộng hơn một chút đã rất khó đeo rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro