[Thập Niên 80] Nàng Dâu Là Hồ Ly Tinh
Rực Rỡ (2)
Tố Nhiễm Phương Hoa
2024-11-02 09:41:35
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khi hơi thở trở nên nặng nề thì sự mềm mại đang đè lên lồng ngực của đàn ông cũng bắt đầu nhấp nhô, trong phòng ban đầu chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng của người phụ nữ, sau đó thì hoà quyện thêm tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông.
Tần Chí Quân chỉ cảm thấy máu trong cơ thể như muốn chảy ngược dòng, toàn thân nóng rực, thậm chí đến hơi thở cũng trở nên nóng ran, mà cơ thể lại cứng đờ đến mức không thể nhúc nhích được dù chỉ một ngón tay, trong đầu như có vô vàn pháo hoa nở rộ, vô cùng rực rỡ.
Mục đích đến đây ngày hôm nay của Cố Uyển cũng được xem là trời xui đất khiến hoàn thành vượt mức, chỉ là cô muốn ngồi dậy mà cơ thể lại mềm nhão, không chỗ nào dùng sức được.
Cô cố gắng nghiêng mặt sang một bên, bất cẩn để môi mình chạm vào làn da của người đàn ông rồi mới nhẹ nhàng nói: “Anh… Anh cả Tần.”
Giọng nói mềm mại và quyến rũ đến thấu xương.
Tần Chí Quân chỉ cảm thấy tai trái của mình như bị một luồng điện nhỏ chạm vào, run thẳng vào tận đáy lòng.
Dường như anh cuối cùng cũng lấy lại được sự tỉnh táo của mình, ôm Cố Uyển rời khỏi vòng tay của mình.
Với cái ôm này, lòng bàn tay đụng vào cánh tay của người phụ nữ, anh chỉ cảm thấy đến cánh tay của cô cũng mềm mại đến mức khiến cho đôi tay của anh không thể rút ra khi rơi vào.
Giống như một sự níu kéo triền miên.
Cố Uyển mềm nhũn rời khỏi vòng tay của anh, anh không còn cách nào khác, chỉ đành cẩn thận dìu cô nằm xuống giường của mình, thấp giọng nói: “Anh đi lấy đường cho em.”
Ngay khi lên tiếng thì mới cảm thấy giọng nói của mình thấp khàn, anh khó chịu hắng giọng, nhìn người phụ nữ như không có xương nằm trên giường mình thì anh chỉ cảm thấy cổ họng càng lúc càng khô khan.
Anh chống nạng đi vào nhà bếp lấy đường phèn để pha nước đường rồi lại nhanh chân trở về phòng đóng cửa lại.
Không có ý định gì cả, thông thường thì nông thôn sẽ không đóng cửa lại, nếu lúc này thực sự có người đến nhà mà nhìn thấy Cố Uyển nằm trên giường của anh, cô thực sự không còn cách nào khác ngoài trừ kết hôn với mình.
Trong lúc Tần Chí Quân rời đi thì Cố Uyển dần dần bình tĩnh lại, khi đang loay hoay muốn đứng dậy thì thấy anh đi vào, sợ anh sẽ lại đến gần mình nên cô vội nói: “Anh, đừng qua đây.”
Nào ngờ thần thái này của cô, giọng nói lại quyến rũ đến mức có thể vắt ra nước, trông giống như vừa bị người ta thương xót mãnh liệt vậy.
Tần Chí Quân không được tự nhiên nghiêng đầu đi, đặt bát nước đường lên bàn, cứng đờ đứng cách giường một mét không dám nhúc nhích.
Cố Uyển đi dọc theo bên giường vòng qua đầu bên kia của chiếc bàn vuông nhỏ, áy náy nói với Tần Chí Quân: “Anh cả Tần, chân của anh đừng nên đứng đó, anh về ngồi trên giường đi.”
Tần Chí Quân lúc này cũng không biết nên đối mặt với Cố Uyển như thế nào, hầu như cô nói sao thì là như vậy, cứng ngắc chống nạng trở về mép giường rồi ngồi xuống.
Không giống với sự mờ ám nhiệt tình của khi nãy, bầu không khí trong phòng lúc này dường như muốn ngưng đọng lại vì xấu hổ.
Vẫn là Tần Chí Quân nói trước: “Anh đã pha nước đường, em tuột huyết áp thì mau uống đi, sau này mang theo kẹo bên mình sẽ tốt hơn.”
Cố Uyển cúi đầu xuống, lặng lẽ thở phào khi thấy anh quy kết sự bất thường của mình là do tuột huyết áp, để cô khỏi phải suy nghĩ lý do để giải thích.
Cô bưng bát nước đường lên nhấp từng ngụm nhỏ, ngọt ngất, cũng không biết anh đã cho bao nhiêu đường vào đó.
Trong lúc uống nước đường, cô lặng lẽ ngước mắt nhìn anh, trong lòng nghĩ rằng những người có linh căn trong cơ thể chắc cũng là đất thiêng nảy sinh hiền tài, được đất trời phù hộ, trông rất tốt.
Tần Chí Quân làm sao mà không cảm nhận được ánh mắt của cô gái nhỏ đang quan sát mình từng li từng tí, anh ngồi ở đó như một pho tượng, tay chân cứng đờ không biết nên đặt đâu mới phải.
Khi gặp thủ trưởng cũng không căng thẳng như vậy.
Cuối cùng, Cố Uyển lên tiếng: “Anh cả Tần, em nghe ba em nói rằng anh không muốn cưới em đúng không?”
Đúng vậy, đây chính là cái cớ để Cố Uyển đến đây ngày hôm nay.
Khi hơi thở trở nên nặng nề thì sự mềm mại đang đè lên lồng ngực của đàn ông cũng bắt đầu nhấp nhô, trong phòng ban đầu chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng của người phụ nữ, sau đó thì hoà quyện thêm tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông.
Tần Chí Quân chỉ cảm thấy máu trong cơ thể như muốn chảy ngược dòng, toàn thân nóng rực, thậm chí đến hơi thở cũng trở nên nóng ran, mà cơ thể lại cứng đờ đến mức không thể nhúc nhích được dù chỉ một ngón tay, trong đầu như có vô vàn pháo hoa nở rộ, vô cùng rực rỡ.
Mục đích đến đây ngày hôm nay của Cố Uyển cũng được xem là trời xui đất khiến hoàn thành vượt mức, chỉ là cô muốn ngồi dậy mà cơ thể lại mềm nhão, không chỗ nào dùng sức được.
Cô cố gắng nghiêng mặt sang một bên, bất cẩn để môi mình chạm vào làn da của người đàn ông rồi mới nhẹ nhàng nói: “Anh… Anh cả Tần.”
Giọng nói mềm mại và quyến rũ đến thấu xương.
Tần Chí Quân chỉ cảm thấy tai trái của mình như bị một luồng điện nhỏ chạm vào, run thẳng vào tận đáy lòng.
Dường như anh cuối cùng cũng lấy lại được sự tỉnh táo của mình, ôm Cố Uyển rời khỏi vòng tay của mình.
Với cái ôm này, lòng bàn tay đụng vào cánh tay của người phụ nữ, anh chỉ cảm thấy đến cánh tay của cô cũng mềm mại đến mức khiến cho đôi tay của anh không thể rút ra khi rơi vào.
Giống như một sự níu kéo triền miên.
Cố Uyển mềm nhũn rời khỏi vòng tay của anh, anh không còn cách nào khác, chỉ đành cẩn thận dìu cô nằm xuống giường của mình, thấp giọng nói: “Anh đi lấy đường cho em.”
Ngay khi lên tiếng thì mới cảm thấy giọng nói của mình thấp khàn, anh khó chịu hắng giọng, nhìn người phụ nữ như không có xương nằm trên giường mình thì anh chỉ cảm thấy cổ họng càng lúc càng khô khan.
Anh chống nạng đi vào nhà bếp lấy đường phèn để pha nước đường rồi lại nhanh chân trở về phòng đóng cửa lại.
Không có ý định gì cả, thông thường thì nông thôn sẽ không đóng cửa lại, nếu lúc này thực sự có người đến nhà mà nhìn thấy Cố Uyển nằm trên giường của anh, cô thực sự không còn cách nào khác ngoài trừ kết hôn với mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc Tần Chí Quân rời đi thì Cố Uyển dần dần bình tĩnh lại, khi đang loay hoay muốn đứng dậy thì thấy anh đi vào, sợ anh sẽ lại đến gần mình nên cô vội nói: “Anh, đừng qua đây.”
Nào ngờ thần thái này của cô, giọng nói lại quyến rũ đến mức có thể vắt ra nước, trông giống như vừa bị người ta thương xót mãnh liệt vậy.
Tần Chí Quân không được tự nhiên nghiêng đầu đi, đặt bát nước đường lên bàn, cứng đờ đứng cách giường một mét không dám nhúc nhích.
Cố Uyển đi dọc theo bên giường vòng qua đầu bên kia của chiếc bàn vuông nhỏ, áy náy nói với Tần Chí Quân: “Anh cả Tần, chân của anh đừng nên đứng đó, anh về ngồi trên giường đi.”
Tần Chí Quân lúc này cũng không biết nên đối mặt với Cố Uyển như thế nào, hầu như cô nói sao thì là như vậy, cứng ngắc chống nạng trở về mép giường rồi ngồi xuống.
Không giống với sự mờ ám nhiệt tình của khi nãy, bầu không khí trong phòng lúc này dường như muốn ngưng đọng lại vì xấu hổ.
Vẫn là Tần Chí Quân nói trước: “Anh đã pha nước đường, em tuột huyết áp thì mau uống đi, sau này mang theo kẹo bên mình sẽ tốt hơn.”
Cố Uyển cúi đầu xuống, lặng lẽ thở phào khi thấy anh quy kết sự bất thường của mình là do tuột huyết áp, để cô khỏi phải suy nghĩ lý do để giải thích.
Cô bưng bát nước đường lên nhấp từng ngụm nhỏ, ngọt ngất, cũng không biết anh đã cho bao nhiêu đường vào đó.
Trong lúc uống nước đường, cô lặng lẽ ngước mắt nhìn anh, trong lòng nghĩ rằng những người có linh căn trong cơ thể chắc cũng là đất thiêng nảy sinh hiền tài, được đất trời phù hộ, trông rất tốt.
Tần Chí Quân làm sao mà không cảm nhận được ánh mắt của cô gái nhỏ đang quan sát mình từng li từng tí, anh ngồi ở đó như một pho tượng, tay chân cứng đờ không biết nên đặt đâu mới phải.
Khi gặp thủ trưởng cũng không căng thẳng như vậy.
Cuối cùng, Cố Uyển lên tiếng: “Anh cả Tần, em nghe ba em nói rằng anh không muốn cưới em đúng không?”
Đúng vậy, đây chính là cái cớ để Cố Uyển đến đây ngày hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro