[Thập Niên 80] Nàng Dâu Là Hồ Ly Tinh
Ý Nghĩa (1)
Tố Nhiễm Phương Hoa
2024-11-02 09:41:35
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tần Hiểu Muội bĩu môi, nói: "Cô ta bảo không giữ lời là không giữ lời hả? Chắc chắn lời mà cậu nghe người ta truyền được ấy không phải là tất cả đâu. Hôm đó mẹ mình nói với thím Hà Hoa và thím Trà Hoa là hai nhà không hề đính hôn cơ. Mặc kệ cô ta có thừa nhận hay không, nhà chúng mình cũng sẽ không kết thông gia với nhà cô ta đâu!"
Cố Uyển nghe thế thì đôi mắt lấp lánh ánh sáng. Cô bèn hỏi Tần Hiểu Muội: "Vậy anh trai của cậu có bằng lòng không?"
"Anh trai?" Tần Hiểu Muội nghĩ đến hành động của anh cả mình ngày hôm đó thì run rẩy hại bả vai nở nụ cười: "Mình nói cho cậu hay này! Ngày đó mình bị Triệu Quyên chọc cho tức thật đấy! Cô ta liên tục lừa gạt mấy người thím Hà Hoa, cứ như chuyện hối hôn hoàn toàn chưa từng xảy ra vậy, là anh trai nói thẳng đã bỏ rồi đấy! Cậu không nhìn thấy đâu, mẹ mình thì dứt khoát bảo luôn anh trai nói mình kêu Triệu Quyên mang mấy thứ đồ hộp rồi thức ăn Triệu Quyên đem tới về đi. Cậu cũng nghĩ thử xem vậy là anh trai có tình ý gì với Triệu Quyên không? Nhưng mà mình thì chẳng nhìn ra được chút nào, trái lại là mình biết anh trai thích cậu đó!"
Cố Uyển không biết còn có chuyện này nữa, nhưng cũng yên tâm về mối hôn sự này của mình hơn. Chỉ là Tần Hiểu Muội nói Tần Chí Quân thích cô mà cô lại không nhìn ra. Anh không muốn cưới Triệu Quyên nhưng có thể anh cũng không muốn cưới cô mà!
Hai người chị em thủ thỉ rủ rì hồi lâu, đợi tới lúc ánh trăng hiện ra giữa bầu trời rồi Tần Hiểu Muội mới về nhà. Cuối cùng thì túi kẹo sữa Thỏ Trắng Lớn kia bị Tần Hiểu Muội để lại ở chỗ này rồi.
Cố Uyển đóng cửa phòng, đổi sang quần áo rộng thùng thình chuẩn bị đi ngủ. Cô nằm dài trên giường rồi mới nhớ tới việc trước khi Tần Hiểu Muội tới thì vốn là cô muốn đi lấy quần áo được phơi nắng trên sào trúc buổi sáng. Hai người trò chuyện nên cô mới quên mất. Lúc này nhớ tới thì cô bèn đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc cô đi ngang qua cửa phòng thì tim bỗng 'bịch bịch' nhảy loạn lên. Cố Uyển mới bước ra khỏi cửa, tới khúc quanh đã đụng đầu vào người một ai đó. Hai gò má cô hơi nóng lên, cảm giác cơ thể yếu ớt kia lập tức xuất hiện, Cố Uyển thầm nghĩ không hay rồi!
Chỉ là đã không còn kịp nữa, một lực va chạm vốn không thể gọi là quá lớn xông tới khiến bắp chân cô không đứng không vững, người lập tức ngã về phía sau. Hai bàn tay nhanh chóng đỡ lấy hông và lưng của cô, hầu như ôm người đang mềm nhũn là cô vào trong lòng.
Quần áo mùa hè mỏng nhẹ, eo và lưng lại bị một đôi tay nóng bỏng dán vào. Cố Uyển chợt cảm thấy mình cũng không hô hấp nổi nữa rồi, khuôn mặt nóng đến mức như muốn cháy lên vậy. Ngực cô phập phồng theo tiếng thở hổn hển. Cô Uyển ngẩng đầu lên thì thấy quả nhiên người mình đụng phải là Chu Tĩnh, bèn vội vã cắn răng dồn sức lui về sau một bước, dựa người trên khung cửa lớn để đứng vững lại, áy náy gọi một tiếng: "Anh Chu."
Giọng nói cô lúc này vẫn mềm nhũn, nũng nịu lạ thường. Bản thân Cố Uyên nghe xong thì mặt cũng đỏ lên.
Cô áp sát cái lưng vào trên khung cửa, trong lòng thấy may mà mình đã đụng người ta ngay cạnh cửa nên bây giờ còn cạnh cửa để dựa vào. Nếu không nhỡ cô bị dính vào người vị khách này thì sẽ tiêu luôn.
Chu Tĩnh thất thần trong nháy mắt, ánh mắt không tự chủ được mà quét về phía bàn tay ban nãy để hờ trên eo Cố Uyển kia. Quần áo rộng thùng thình khiến anh ta không nhận ra eo cô lại nhỏ và mềm như vậy. Nó mảnh dẻ đến mức một tay anh ta cũng có thể cầm hết.
Anh ta vừa liếc mắt đã thấy cô hô hấp phập phồng liên tục bèn dời mắt đi với vẻ không được tự nhiên. Rồi anh ta lại bị một tiếng 'anh Chu' của Cố Uyển làm cho tỉnh lại, hay ta buông cô ra rồi lùi lại phía sau môt bước.
"Xin lỗi, anh có đụng phải chỗ nào rồi không?"
Cố Uyển biết giọng nói mình hiện tại nghe như thế nào, nên cô cắn chặt răng không chịu nói gì cả, chỉ lắc đầu.
Chu Tĩnh xoa xoa mũi bảo: "Vậy anh đi vào đây."
Lúc xoay người đi, anh ta ngửi được một mùi thơm quen thuộc. Nó như lan mà không phải lan, chính là nguồn gốc mùi hương trên giường nhỏ anh ta không tìm được đêm qua.
Đến khi Chu Tĩnh trở về phòng, Cố Uyển đứng một lúc lâu cơ thể mới thấy có sức. Cô chật vật xấu hổ bước nhanh đi thu mấy bộ quần áo được treo khô trên cây áo ôm vào trong người, trốn một mạch về lại căn phòng của mình.
Chu Tĩnh trở lại phòng thì thấy trong phòng mình xuất hiện hai cái chậu rửa mặt tráng men mới tinh. Anh ta cầm mấy thứ như chậu rửa mặt rồi khăn mặt đến cái giếng nước trong sân để kéo nước súc miệng. Lúc nhìn thấy ngọn đèn vàng ấm tràn ra từ cửa sổ phòng Cố Uyển, anh ta đứng sững đó nhìn một hồi mới đổ nước, bưng đồ đạc về lại phòng của mình.
Tần Hiểu Muội bĩu môi, nói: "Cô ta bảo không giữ lời là không giữ lời hả? Chắc chắn lời mà cậu nghe người ta truyền được ấy không phải là tất cả đâu. Hôm đó mẹ mình nói với thím Hà Hoa và thím Trà Hoa là hai nhà không hề đính hôn cơ. Mặc kệ cô ta có thừa nhận hay không, nhà chúng mình cũng sẽ không kết thông gia với nhà cô ta đâu!"
Cố Uyển nghe thế thì đôi mắt lấp lánh ánh sáng. Cô bèn hỏi Tần Hiểu Muội: "Vậy anh trai của cậu có bằng lòng không?"
"Anh trai?" Tần Hiểu Muội nghĩ đến hành động của anh cả mình ngày hôm đó thì run rẩy hại bả vai nở nụ cười: "Mình nói cho cậu hay này! Ngày đó mình bị Triệu Quyên chọc cho tức thật đấy! Cô ta liên tục lừa gạt mấy người thím Hà Hoa, cứ như chuyện hối hôn hoàn toàn chưa từng xảy ra vậy, là anh trai nói thẳng đã bỏ rồi đấy! Cậu không nhìn thấy đâu, mẹ mình thì dứt khoát bảo luôn anh trai nói mình kêu Triệu Quyên mang mấy thứ đồ hộp rồi thức ăn Triệu Quyên đem tới về đi. Cậu cũng nghĩ thử xem vậy là anh trai có tình ý gì với Triệu Quyên không? Nhưng mà mình thì chẳng nhìn ra được chút nào, trái lại là mình biết anh trai thích cậu đó!"
Cố Uyển không biết còn có chuyện này nữa, nhưng cũng yên tâm về mối hôn sự này của mình hơn. Chỉ là Tần Hiểu Muội nói Tần Chí Quân thích cô mà cô lại không nhìn ra. Anh không muốn cưới Triệu Quyên nhưng có thể anh cũng không muốn cưới cô mà!
Hai người chị em thủ thỉ rủ rì hồi lâu, đợi tới lúc ánh trăng hiện ra giữa bầu trời rồi Tần Hiểu Muội mới về nhà. Cuối cùng thì túi kẹo sữa Thỏ Trắng Lớn kia bị Tần Hiểu Muội để lại ở chỗ này rồi.
Cố Uyển đóng cửa phòng, đổi sang quần áo rộng thùng thình chuẩn bị đi ngủ. Cô nằm dài trên giường rồi mới nhớ tới việc trước khi Tần Hiểu Muội tới thì vốn là cô muốn đi lấy quần áo được phơi nắng trên sào trúc buổi sáng. Hai người trò chuyện nên cô mới quên mất. Lúc này nhớ tới thì cô bèn đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc cô đi ngang qua cửa phòng thì tim bỗng 'bịch bịch' nhảy loạn lên. Cố Uyển mới bước ra khỏi cửa, tới khúc quanh đã đụng đầu vào người một ai đó. Hai gò má cô hơi nóng lên, cảm giác cơ thể yếu ớt kia lập tức xuất hiện, Cố Uyển thầm nghĩ không hay rồi!
Chỉ là đã không còn kịp nữa, một lực va chạm vốn không thể gọi là quá lớn xông tới khiến bắp chân cô không đứng không vững, người lập tức ngã về phía sau. Hai bàn tay nhanh chóng đỡ lấy hông và lưng của cô, hầu như ôm người đang mềm nhũn là cô vào trong lòng.
Quần áo mùa hè mỏng nhẹ, eo và lưng lại bị một đôi tay nóng bỏng dán vào. Cố Uyển chợt cảm thấy mình cũng không hô hấp nổi nữa rồi, khuôn mặt nóng đến mức như muốn cháy lên vậy. Ngực cô phập phồng theo tiếng thở hổn hển. Cô Uyển ngẩng đầu lên thì thấy quả nhiên người mình đụng phải là Chu Tĩnh, bèn vội vã cắn răng dồn sức lui về sau một bước, dựa người trên khung cửa lớn để đứng vững lại, áy náy gọi một tiếng: "Anh Chu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói cô lúc này vẫn mềm nhũn, nũng nịu lạ thường. Bản thân Cố Uyên nghe xong thì mặt cũng đỏ lên.
Cô áp sát cái lưng vào trên khung cửa, trong lòng thấy may mà mình đã đụng người ta ngay cạnh cửa nên bây giờ còn cạnh cửa để dựa vào. Nếu không nhỡ cô bị dính vào người vị khách này thì sẽ tiêu luôn.
Chu Tĩnh thất thần trong nháy mắt, ánh mắt không tự chủ được mà quét về phía bàn tay ban nãy để hờ trên eo Cố Uyển kia. Quần áo rộng thùng thình khiến anh ta không nhận ra eo cô lại nhỏ và mềm như vậy. Nó mảnh dẻ đến mức một tay anh ta cũng có thể cầm hết.
Anh ta vừa liếc mắt đã thấy cô hô hấp phập phồng liên tục bèn dời mắt đi với vẻ không được tự nhiên. Rồi anh ta lại bị một tiếng 'anh Chu' của Cố Uyển làm cho tỉnh lại, hay ta buông cô ra rồi lùi lại phía sau môt bước.
"Xin lỗi, anh có đụng phải chỗ nào rồi không?"
Cố Uyển biết giọng nói mình hiện tại nghe như thế nào, nên cô cắn chặt răng không chịu nói gì cả, chỉ lắc đầu.
Chu Tĩnh xoa xoa mũi bảo: "Vậy anh đi vào đây."
Lúc xoay người đi, anh ta ngửi được một mùi thơm quen thuộc. Nó như lan mà không phải lan, chính là nguồn gốc mùi hương trên giường nhỏ anh ta không tìm được đêm qua.
Đến khi Chu Tĩnh trở về phòng, Cố Uyển đứng một lúc lâu cơ thể mới thấy có sức. Cô chật vật xấu hổ bước nhanh đi thu mấy bộ quần áo được treo khô trên cây áo ôm vào trong người, trốn một mạch về lại căn phòng của mình.
Chu Tĩnh trở lại phòng thì thấy trong phòng mình xuất hiện hai cái chậu rửa mặt tráng men mới tinh. Anh ta cầm mấy thứ như chậu rửa mặt rồi khăn mặt đến cái giếng nước trong sân để kéo nước súc miệng. Lúc nhìn thấy ngọn đèn vàng ấm tràn ra từ cửa sổ phòng Cố Uyển, anh ta đứng sững đó nhìn một hồi mới đổ nước, bưng đồ đạc về lại phòng của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro