Thập Niên 80: Người Vợ Yêu Kiều
Chương 14
2024-11-11 20:55:03
----
Đối với phản ứng của bà Lưu, chưa kịp nghe cô nói hết lời đã tức đến mức chộp lấy vũ khí, Tô Hoài Cẩn tỏ vẻ mình không thể hiểu được mà cũng không chịu phục.
Hôm nay cô đã nấu cơm, giặt sạch quần áo, còn lợi dụng thời gian nghỉ ngơi, giành giật từng dây từng phút giúp bọn họ nghiên cứu và hiểu biết về máy may, học phí đưa cho cô dù sao cũng hơn là đưa cho người ngoài, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Bản thân mình giỏi như thế, mẹ cô không cho cô thêm đùi gà thì thôi, còn định lấy gậy đánh cô?
Kiểu bạo hành gia đình không chịu nói đạo lý như thế này, Tô Hoài Cẩn tỏ vẻ không thể tha thứ được, quyết đoán chạy trốn đi, định kiếm ô dù cho mình.
Người đầu tiên cô gọi tên chính là anh cả Tô, người mà cô thân thiết nhất và cũng cao to nhất.
Nhưng sau khi gọi tên anh, Tô Hoài Cẩn mới nhớ ra trong khoảng thời gian này, cô đã tận mắt thấy địa vị trong gia đình của anh cả Tô đáng chua xót tới mức nào.
Bà Lưu đã huấn luyện anh giống như cháu chắt trong nhà vậy, gọi anh không bằng gọi chị dâu ra đỡ giúp một chút, chí ít chị dâu là cô dâu mới, Lưu Xuân Phương còn khách khí với cô ấy một chút.
Chỉ có điều, so với chị dâu cả, thì Tô Hoài Cẩn còn có một người thích hợp hơn để gọi.
Người ba làm bí thư chi bộ, có đôi khi hơi ma quỷ nhưng có lẽ là vì quanh năm làm lãnh đạo của thôn, nên so với bà Lưu thì ông càng lấy được lý lẽ để thu phục người khác hơn, cô cảm thấy bản thân không mắc sai lầm, vì sao không thể nhờ người ba làm bí thư chi bộ giúp đỡ?
Dù người ba bí thư chi bộ thấy chết mà không cứu được thì cô sẽ tìm anh cả Tô cũng chưa muộn.
Đạo hữu chết để bần đạo bất tử đi.
Dù sao thì anh cả Tô béo tốt da dày, cũng sẽ không ngại phải chịu một đòn thay em gái yêu quý của mình đâu.
Tô Hoài Cẩn ôm suy nghĩ thử cũng không mất gì đi tìm bí thư chi bộ Tô, người ba bí thư chi bộ thật sự bảo vệ cô sau lưng, cười ha ha khuyên vợ.
“Không phải bà với con dâu đang định dùng tiền tìm người học may sao?
Bây giờ Tiểu Mỹ có thể dùng, còn có thể may tạp dề, tốt quá rồi còn gì.”
Anh cả Tô cũng không nhịn được mà chêm vào.
“Đúng vậy, không phải Tiểu Mỹ càng ngày càng giỏi sao?”
Lưu Xuân Phương tức đến mức hung hăng trợn tròn mắt.
Thực ra bà muốn nhìn người già hơn, ông còn đang làm bí thư chi bộ của thôn đấy, thế mà chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, mới bao lâu đã quên mất chiến tích vĩ đại của con gái nhà mình, thật sự cho rằng nó là áo bông nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện à?
Mắt thấy bà sắp tức đến nổ phổi rồi, chị dâu cả không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng nhắc nhở.
“Nhưng mà ba ơi, Tiểu Mỹ làm cái tạp dề gì đó, đến cả tay áo cũng không có, sợ là không thể dùng được.”
Em gái của chồng không nói một tiếng nào đã lãng phí một miếng vải tốt đến như thế, mẹ chồng chỉ cởi giày mà không cầm gậy đã là nương tay lắm rồi.
Ba con nhà họ Tô trên cơ bản là không xuống phòng bếp, vẫn không thật sự ngờ rằng con gái/em gái của mình nhìn trông có vẻ có thể cứu vớt được thế giới nhưng thật chất cũng chỉ làm ra một món đồ phế thải trông xinh đẹp mà thôi, trong lúc nhất thời đều không thể tin nổi mà quay lại nhìn cô.
Nhưng mà không ngờ được rằng Tô Hoài Cẩn lại có vẻ không thể chấp nhận nổi hơn cả họ.
“Tay áo gì cơ, tạp dề làm gì có tay áo?”
Người nhà họ Tô: …
Lưu Xuân Phương hít thở sâu hai cái, đè lại sự khó chịu, hỏi.
“Tạp dề không có tay áo, tới lúc nấu cơm sẽ khiến tay áo của quần áo bị bẩn, vậy thì mặc tạp dề có ích gì chứ?”
Đúng thế, vậy tạp dề này còn có ích gì đâu?
Tô Hoài Cẩn cũng bối rối, hơn một tháng này làm thủ công nghiệp, toàn thân cô, chỗ dễ bị bẩn nhất chính là cổ tay áo, vì thế một ngày cô hận không thể đổi quần áo ba lần.
Thế nhưng cô vô tội mà, bình thường các cô các dì mặc tạp dề cũng theo kiểu móc treo, cho dù có sai thì cũng là thế giới sai chứ.
Nhìn chiếc giày còn đang nằm yên trong tay mẹ, Tô Hoài Cẩn quyết định yên lặng đứng ra gánh vác.
Đối với phản ứng của bà Lưu, chưa kịp nghe cô nói hết lời đã tức đến mức chộp lấy vũ khí, Tô Hoài Cẩn tỏ vẻ mình không thể hiểu được mà cũng không chịu phục.
Hôm nay cô đã nấu cơm, giặt sạch quần áo, còn lợi dụng thời gian nghỉ ngơi, giành giật từng dây từng phút giúp bọn họ nghiên cứu và hiểu biết về máy may, học phí đưa cho cô dù sao cũng hơn là đưa cho người ngoài, nước phù sa không chảy ruộng ngoài.
Bản thân mình giỏi như thế, mẹ cô không cho cô thêm đùi gà thì thôi, còn định lấy gậy đánh cô?
Kiểu bạo hành gia đình không chịu nói đạo lý như thế này, Tô Hoài Cẩn tỏ vẻ không thể tha thứ được, quyết đoán chạy trốn đi, định kiếm ô dù cho mình.
Người đầu tiên cô gọi tên chính là anh cả Tô, người mà cô thân thiết nhất và cũng cao to nhất.
Nhưng sau khi gọi tên anh, Tô Hoài Cẩn mới nhớ ra trong khoảng thời gian này, cô đã tận mắt thấy địa vị trong gia đình của anh cả Tô đáng chua xót tới mức nào.
Bà Lưu đã huấn luyện anh giống như cháu chắt trong nhà vậy, gọi anh không bằng gọi chị dâu ra đỡ giúp một chút, chí ít chị dâu là cô dâu mới, Lưu Xuân Phương còn khách khí với cô ấy một chút.
Chỉ có điều, so với chị dâu cả, thì Tô Hoài Cẩn còn có một người thích hợp hơn để gọi.
Người ba làm bí thư chi bộ, có đôi khi hơi ma quỷ nhưng có lẽ là vì quanh năm làm lãnh đạo của thôn, nên so với bà Lưu thì ông càng lấy được lý lẽ để thu phục người khác hơn, cô cảm thấy bản thân không mắc sai lầm, vì sao không thể nhờ người ba làm bí thư chi bộ giúp đỡ?
Dù người ba bí thư chi bộ thấy chết mà không cứu được thì cô sẽ tìm anh cả Tô cũng chưa muộn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đạo hữu chết để bần đạo bất tử đi.
Dù sao thì anh cả Tô béo tốt da dày, cũng sẽ không ngại phải chịu một đòn thay em gái yêu quý của mình đâu.
Tô Hoài Cẩn ôm suy nghĩ thử cũng không mất gì đi tìm bí thư chi bộ Tô, người ba bí thư chi bộ thật sự bảo vệ cô sau lưng, cười ha ha khuyên vợ.
“Không phải bà với con dâu đang định dùng tiền tìm người học may sao?
Bây giờ Tiểu Mỹ có thể dùng, còn có thể may tạp dề, tốt quá rồi còn gì.”
Anh cả Tô cũng không nhịn được mà chêm vào.
“Đúng vậy, không phải Tiểu Mỹ càng ngày càng giỏi sao?”
Lưu Xuân Phương tức đến mức hung hăng trợn tròn mắt.
Thực ra bà muốn nhìn người già hơn, ông còn đang làm bí thư chi bộ của thôn đấy, thế mà chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, mới bao lâu đã quên mất chiến tích vĩ đại của con gái nhà mình, thật sự cho rằng nó là áo bông nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện à?
Mắt thấy bà sắp tức đến nổ phổi rồi, chị dâu cả không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng nhắc nhở.
“Nhưng mà ba ơi, Tiểu Mỹ làm cái tạp dề gì đó, đến cả tay áo cũng không có, sợ là không thể dùng được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Em gái của chồng không nói một tiếng nào đã lãng phí một miếng vải tốt đến như thế, mẹ chồng chỉ cởi giày mà không cầm gậy đã là nương tay lắm rồi.
Ba con nhà họ Tô trên cơ bản là không xuống phòng bếp, vẫn không thật sự ngờ rằng con gái/em gái của mình nhìn trông có vẻ có thể cứu vớt được thế giới nhưng thật chất cũng chỉ làm ra một món đồ phế thải trông xinh đẹp mà thôi, trong lúc nhất thời đều không thể tin nổi mà quay lại nhìn cô.
Nhưng mà không ngờ được rằng Tô Hoài Cẩn lại có vẻ không thể chấp nhận nổi hơn cả họ.
“Tay áo gì cơ, tạp dề làm gì có tay áo?”
Người nhà họ Tô: …
Lưu Xuân Phương hít thở sâu hai cái, đè lại sự khó chịu, hỏi.
“Tạp dề không có tay áo, tới lúc nấu cơm sẽ khiến tay áo của quần áo bị bẩn, vậy thì mặc tạp dề có ích gì chứ?”
Đúng thế, vậy tạp dề này còn có ích gì đâu?
Tô Hoài Cẩn cũng bối rối, hơn một tháng này làm thủ công nghiệp, toàn thân cô, chỗ dễ bị bẩn nhất chính là cổ tay áo, vì thế một ngày cô hận không thể đổi quần áo ba lần.
Thế nhưng cô vô tội mà, bình thường các cô các dì mặc tạp dề cũng theo kiểu móc treo, cho dù có sai thì cũng là thế giới sai chứ.
Nhìn chiếc giày còn đang nằm yên trong tay mẹ, Tô Hoài Cẩn quyết định yên lặng đứng ra gánh vác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro