Thập Niên 80: Người Vợ Yêu Kiều
Chương 35
2024-11-11 20:55:03
----
Lúc đi ngang qua cánh cổng mở rộng nhà họ Tô, có người hiền lành cũng ngó vào hỏi han:
“Cháu dậy sớm thế, nghe mẹ cháu bảo tí nữa mấy đứa đi lên chợ hả?”
“Ôi, hôm nay Tiểu Mỹ trang điểm tỉ mỉ thế, đi ra đường đừng có làm trai cả làng này chết mê chết mệt đó nhá.”
Tô Hoài Cẩn không giống người nguyên chủ còn chưa học hết cấp hai kia, kiểu như cả thế giới đều là của mẹ cô.
Ở kiếp trước, cô mới có mấy tuổi mà những chuyện đối nhân xử thế, cử chỉ lời nói đã được bà nội Tô dạy dỗ nhắc nhở.
Cho dù là người mang ý tốt hay ác ý gì chào hỏi thì cô đều dùng nụ cười chân thành và cử chỉ ngọt ngào lịch sự chào hỏi từng hàng xóm láng giềng:
“Chào buổi sáng nha bà Tiền, chú Vương.”
Thế là khi Lưu Xuân Phương và cả nhà vừa đi làm về tới cửa đã nhìn thấy mấy hàng xóm đứng đầy ở ngoài của nhà, nhìn thấy bọn họ không tiếc gì mà giơ lên ngón cái nói:
“Bác Phương làm về rồi ấy à? Anh chị giờ đúng là hưởng phúc thật chứ, con trai con dâu thì giỏi làm lụng, ở nhà lại có một đứa trẻ thông minh lanh lợi như Tiểu Mỹ lo toan việc nhà.
Vừa rồi Tiểu Mỹ còn chào buổi sáng với chúng tôi đó, đúng là một đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện nha, hahaha. "
Nghe thấy vậy, đuôi mắt của bà Lưu lập tức cong lên sự vui sướng, nhưng ngoài miệng vẫn cố tỏ ra từ tốn:
“Nói về độ hiểu chuyện này nọ thì Tiểu Mỹ nhà tôi còn kém xa so với con gái mọi người nhiều…”
Vợ chồng anh cả để bà Liễu ở cửa tiếp đón những cô bác hàng xóm nhiệt tình kia, còn hai người đã không chờ được nữa mà vội vào nhà rửa ráy chân tay còn chuẩn bị ăn cơm.
Đến cái người là tâm điểm của sự chú ý như Tô Hoài Cẩn hiện giờ cũng hoàn toàn làm như mắt điếc tai ngơ với mấy lời màu mè nhạt toẹt kia.
Cô đi theo anh chị mình phụ bê cơm nước.
Mấy anh em ngồi gọn gàng bưng cơm lên ăn, anh cả Tô lúc này đột nhiên nhớ đến một chuyện, vội nói:
“À đúng rồi Tiểu Mỹ này, lâu rồi em không nên thị trấn nên có lẽ chưa biết, mấy tháng nay trong thị trấn đã có một số quầy hàng ăn uống chẳng hạn như phở xào bột chiên hay bánh bao này nọ, bán rất chạy.
Trong còn có nhân trứng thịt nữa, không cần phiếu ăn, nhưng nghe nói giá cả hơi đắt, một bát 30 xu. "
Nghe thấy có thịt và trứng gà, Tô Hoài Cẩn liền cảm thấy miếng khoai lang trong miệng không còn thơm ngon nữa:
“Phở xào đó ngon không ạ?”
Anh cả lắc đầu: "Anh cũng không biết, vì anh đã ăn qua đâu, nói chung là mùi rất là thơm.”
Nhắc mới nói, tiền lần trước mà anh dùng để dỗ dành em gái đáng nhẽ là tiết kiệm dùng để lên trấn ăn ngon một bữa cơ, nhưng cuối cùng cũng không để dành đủ được tiền, anh tiếc không kể xiết.
Mà suy đi tính lại thấy phở xào đó chẳng qua là đắp thêm tí thịt gọi là to bằng cái ngón tay thôi, tốn tận 30 xu thì thà rằng đi mua một miếng thịt nạc về nhà xào còn hơn hơn, ít nhất cả nhà còn ăn được vài miếng.
Không đáng, thật không nhất thiết phải vậy.
Đột nhiên anh nhắc tới điều này chẳng qua là muốn chia sẻ một chuyện mới mẻ thú vị cho em gái nghe vậy thôi.
Nhưng có thể là do anh miêu tả quá mức sinh động, cho nên đến chị dâu Tô cũng phải bị hút đến nỗi khóc bằng mồm luôn rồi, cô ấy phải bưng bát cơm lên và xen vào chủ đề đang thảo luận:
“Mì xào mà dùng thịt với trứng để làm, chắc không thể không ngon được đâu nhỉ!?”
Chị dâu cũng chảy nước miếng tham gia đề tài.
"Mì xào thịt trứng cũng được."
Lúc đi ngang qua cánh cổng mở rộng nhà họ Tô, có người hiền lành cũng ngó vào hỏi han:
“Cháu dậy sớm thế, nghe mẹ cháu bảo tí nữa mấy đứa đi lên chợ hả?”
“Ôi, hôm nay Tiểu Mỹ trang điểm tỉ mỉ thế, đi ra đường đừng có làm trai cả làng này chết mê chết mệt đó nhá.”
Tô Hoài Cẩn không giống người nguyên chủ còn chưa học hết cấp hai kia, kiểu như cả thế giới đều là của mẹ cô.
Ở kiếp trước, cô mới có mấy tuổi mà những chuyện đối nhân xử thế, cử chỉ lời nói đã được bà nội Tô dạy dỗ nhắc nhở.
Cho dù là người mang ý tốt hay ác ý gì chào hỏi thì cô đều dùng nụ cười chân thành và cử chỉ ngọt ngào lịch sự chào hỏi từng hàng xóm láng giềng:
“Chào buổi sáng nha bà Tiền, chú Vương.”
Thế là khi Lưu Xuân Phương và cả nhà vừa đi làm về tới cửa đã nhìn thấy mấy hàng xóm đứng đầy ở ngoài của nhà, nhìn thấy bọn họ không tiếc gì mà giơ lên ngón cái nói:
“Bác Phương làm về rồi ấy à? Anh chị giờ đúng là hưởng phúc thật chứ, con trai con dâu thì giỏi làm lụng, ở nhà lại có một đứa trẻ thông minh lanh lợi như Tiểu Mỹ lo toan việc nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa rồi Tiểu Mỹ còn chào buổi sáng với chúng tôi đó, đúng là một đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện nha, hahaha. "
Nghe thấy vậy, đuôi mắt của bà Lưu lập tức cong lên sự vui sướng, nhưng ngoài miệng vẫn cố tỏ ra từ tốn:
“Nói về độ hiểu chuyện này nọ thì Tiểu Mỹ nhà tôi còn kém xa so với con gái mọi người nhiều…”
Vợ chồng anh cả để bà Liễu ở cửa tiếp đón những cô bác hàng xóm nhiệt tình kia, còn hai người đã không chờ được nữa mà vội vào nhà rửa ráy chân tay còn chuẩn bị ăn cơm.
Đến cái người là tâm điểm của sự chú ý như Tô Hoài Cẩn hiện giờ cũng hoàn toàn làm như mắt điếc tai ngơ với mấy lời màu mè nhạt toẹt kia.
Cô đi theo anh chị mình phụ bê cơm nước.
Mấy anh em ngồi gọn gàng bưng cơm lên ăn, anh cả Tô lúc này đột nhiên nhớ đến một chuyện, vội nói:
“À đúng rồi Tiểu Mỹ này, lâu rồi em không nên thị trấn nên có lẽ chưa biết, mấy tháng nay trong thị trấn đã có một số quầy hàng ăn uống chẳng hạn như phở xào bột chiên hay bánh bao này nọ, bán rất chạy.
Trong còn có nhân trứng thịt nữa, không cần phiếu ăn, nhưng nghe nói giá cả hơi đắt, một bát 30 xu. "
Nghe thấy có thịt và trứng gà, Tô Hoài Cẩn liền cảm thấy miếng khoai lang trong miệng không còn thơm ngon nữa:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phở xào đó ngon không ạ?”
Anh cả lắc đầu: "Anh cũng không biết, vì anh đã ăn qua đâu, nói chung là mùi rất là thơm.”
Nhắc mới nói, tiền lần trước mà anh dùng để dỗ dành em gái đáng nhẽ là tiết kiệm dùng để lên trấn ăn ngon một bữa cơ, nhưng cuối cùng cũng không để dành đủ được tiền, anh tiếc không kể xiết.
Mà suy đi tính lại thấy phở xào đó chẳng qua là đắp thêm tí thịt gọi là to bằng cái ngón tay thôi, tốn tận 30 xu thì thà rằng đi mua một miếng thịt nạc về nhà xào còn hơn hơn, ít nhất cả nhà còn ăn được vài miếng.
Không đáng, thật không nhất thiết phải vậy.
Đột nhiên anh nhắc tới điều này chẳng qua là muốn chia sẻ một chuyện mới mẻ thú vị cho em gái nghe vậy thôi.
Nhưng có thể là do anh miêu tả quá mức sinh động, cho nên đến chị dâu Tô cũng phải bị hút đến nỗi khóc bằng mồm luôn rồi, cô ấy phải bưng bát cơm lên và xen vào chủ đề đang thảo luận:
“Mì xào mà dùng thịt với trứng để làm, chắc không thể không ngon được đâu nhỉ!?”
Chị dâu cũng chảy nước miếng tham gia đề tài.
"Mì xào thịt trứng cũng được."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro