Đến Cục Dân Chí...
Hồ Đồ
2024-08-07 00:08:11
Cô định chiều nay nếu anh ta không đến, cô sẽ trực tiếp đến xưởng tìm anh ta.
Một thời gian nữa cô sẽ phải nắm lấy cơ hội kia, phải dồn hết sức cho sự nghiệp, chuyện này không thể kéo dài mãi được.
Cả buổi sáng Châu Ngạn ở văn phòng đều thấy tâm trạng khó chịu. Sợ gây ra lỗi nên anh ta dời công việc lại, đợi bình tĩnh lại rồi mới làm.
Học trò Tiểu Lục mà anh ta dẫn dắt lo lắng nói: “Thầy, thầy làm sao vậy, hôm nay tâm trạng không tốt à?”
Châu Ngạn nhìn cậu ta, lắc đầu. Sau đó nhớ đến chuyện yêu đương của Tiểu Lục, hỏi: “Cậu nói thử xem, tại sao con gái lại cắt ngắn mái tóc mà mình thích nhất?”
“…” Tiểu Lục trợn mắt nghĩ, sau đó nghiêm túc nói: “Nản lòng thoái chí, muốn nương nhờ cửa phật.”
Châu Ngạn đen mặt.
Tiểu Lục tiếp tục nói: “Làm lại từ đầu? Em nghe người ta nói, một số bạn học trong trường lúc gặp chuyện khó khăn sẽ muốn cắt tóc, như là có thể bắt đầu lại cuộc sống mới.”
“Làm lại từ đầu?” Tâm trạng Châu Ngạn lại càng không ổn.
Tiểu Lục nói: “Vợ thầy cắt tóc?”
“Không phải.” Châu Ngạn đứng dậy đen mặt đi ra ngoài, định ra ngoài hít thở.
Anh ta vừa đi, một nữ nhân viên kỹ thuật cột tóc đuôi ngựa đã đi đến: “Tiểu Lục, công nhân Châu vừa mới nói gì với cậu thế, sao lại thấy tâm trạng không vui vậy? Có phải cậu chọc anh ấy giận không?”
“Không biết.” Tiểu Lục lắc đầu, nhìn nữ đồng chí trước mặt này, trong lòng nghĩ, công nhân Khâu này cũng thật là, một nữ đồng chí độc thân, quan tâm sự phụ mình nhiều như vậy làm gì?
Thấy Tiểu Lục không nói gì, tất nhiên Khâu Tân Lan lập tức im bặt: “Cậu không nói tôi cũng biết.”
Cô ta có bạn học ở xưởng thép, đã sớm biết chuyện nhà họ Châu, con dâu nhà họ Châu không hợp với nhà chồng, chưa kết hôn bao lâu mà lúc nào cũng giận dỗi.
Thật ra Khâu Tân Lan không hề nghĩ đến chuyện chen chân vào hôn nhân của người khác, chỉ cảm thấy hai người này không xứng đôi, cứ ở bên nhau cả đời thì chính là tra tấn lẫn nhau.
Người như thế nào thì xứng với người thế đó. Vẻ bề ngoài đẹp mà không có văn hóa cũng vô dụng. Không theo kịp bước chân của nửa kia, không thể tìm được sự đồng điệu trong tâm hồn, như vậy cuộc sống hôn nhân một là sẽ tệ hại, hai là sẽ lặng như nước.
…
Buổi chiều, Tô Nam bàn chào hỏi các thím sau đó nhanh chóng chạy đến chờ trước cổng cục dân chính.
Lúc cô nghỉ ngơi thì mọi người đều phải làm việc.
Tô Nam nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ rồi, dù thế nào cũng phải lấy được chứng nhận ly hôn trước, chỉ là sợ bên phía Châu Ngạn có vấn đề gì đó.
Vẫn may, đợi khoảng nửa tiếng thì Châu Ngạn đến.
Lúc Châu Ngạn nhìn thấy Tô Nam, mặt hơi rụt lại, vẻ mặt khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Tô Nam chạy đến, vui vẻ nói: “Anh đến rồi à.”
Sự vui mừng này đã sắp nhiều bằng lúc đến đăng ký kết hôn luôn rồi.
Châu Ngạn đẩy xe đạp sang một bên, khóa lại: “Em quyết định xong rồi?”
“Cũng đã đến đây rồi, còn có thể quay về được à?” Tô Nam khẽ cười.
Cô nhận ra, nếu không ly hôn, lúc nào cô cũng thiếu kiên nhẫn với Châu Ngạn, nhưng khi nghĩ đến việc ly hôn, cô lại có thể cười với anh ta rất tự nhiên. Có lẽ thật sự là xa thơm gần thối.
Lúc chia tay, cô sẽ nhớ đến rất nhiều điểm tốt của anh ta.
Thật ra nếu nghĩ kỹ lại, đời trước Châu Ngạn đối xử với cô cũng không tệ, kết quả cuộc sống hôn nhân như vậy là do bản thân cô có vấn đề rất lớn. Nên dù Châu Ngạn thay lòng đổi dạ, cô cũng không hề hận bất cứ ai. Mà chỉ muốn kết thúc cuộc hôn nhân sai lầm này thôi.
Thấy cô cười vui vẻ như vậy, trong lòng Châu Ngạn càng khó chịu, cắn răng đi vào cửa.
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Tô Nam, những nhân viên làm việc trong đó đều nghĩ rằng họ đến làm đăng ký kết hôn, kết quả hai người lại trực tiếp đi về hướng ly hôn.
Nữ cán bộ nhanh chóng gọi lại: “Đi nhầm rồi, bên đó làm thủ tục ly hôn.”
Tô Nam nói: “Chúng tôi đến để ly hôn.”
“…” Câu nói này khiến những người khác chú ý, dù sao thời buổi này đúng là có người ly hôn, nhưng mà thật sự rất ít.
Đặc biệt là một đôi vợ chồng trẻ nhìn hợp nhau như vậy.
Dựa theo quy trình, sẽ có người đến giảng hòa.
Bà chị tận tình khuyên ngăn họ đừng xúc động, hôn nhân không có chuyện gì là không vượt qua được.
Một thời gian nữa cô sẽ phải nắm lấy cơ hội kia, phải dồn hết sức cho sự nghiệp, chuyện này không thể kéo dài mãi được.
Cả buổi sáng Châu Ngạn ở văn phòng đều thấy tâm trạng khó chịu. Sợ gây ra lỗi nên anh ta dời công việc lại, đợi bình tĩnh lại rồi mới làm.
Học trò Tiểu Lục mà anh ta dẫn dắt lo lắng nói: “Thầy, thầy làm sao vậy, hôm nay tâm trạng không tốt à?”
Châu Ngạn nhìn cậu ta, lắc đầu. Sau đó nhớ đến chuyện yêu đương của Tiểu Lục, hỏi: “Cậu nói thử xem, tại sao con gái lại cắt ngắn mái tóc mà mình thích nhất?”
“…” Tiểu Lục trợn mắt nghĩ, sau đó nghiêm túc nói: “Nản lòng thoái chí, muốn nương nhờ cửa phật.”
Châu Ngạn đen mặt.
Tiểu Lục tiếp tục nói: “Làm lại từ đầu? Em nghe người ta nói, một số bạn học trong trường lúc gặp chuyện khó khăn sẽ muốn cắt tóc, như là có thể bắt đầu lại cuộc sống mới.”
“Làm lại từ đầu?” Tâm trạng Châu Ngạn lại càng không ổn.
Tiểu Lục nói: “Vợ thầy cắt tóc?”
“Không phải.” Châu Ngạn đứng dậy đen mặt đi ra ngoài, định ra ngoài hít thở.
Anh ta vừa đi, một nữ nhân viên kỹ thuật cột tóc đuôi ngựa đã đi đến: “Tiểu Lục, công nhân Châu vừa mới nói gì với cậu thế, sao lại thấy tâm trạng không vui vậy? Có phải cậu chọc anh ấy giận không?”
“Không biết.” Tiểu Lục lắc đầu, nhìn nữ đồng chí trước mặt này, trong lòng nghĩ, công nhân Khâu này cũng thật là, một nữ đồng chí độc thân, quan tâm sự phụ mình nhiều như vậy làm gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Tiểu Lục không nói gì, tất nhiên Khâu Tân Lan lập tức im bặt: “Cậu không nói tôi cũng biết.”
Cô ta có bạn học ở xưởng thép, đã sớm biết chuyện nhà họ Châu, con dâu nhà họ Châu không hợp với nhà chồng, chưa kết hôn bao lâu mà lúc nào cũng giận dỗi.
Thật ra Khâu Tân Lan không hề nghĩ đến chuyện chen chân vào hôn nhân của người khác, chỉ cảm thấy hai người này không xứng đôi, cứ ở bên nhau cả đời thì chính là tra tấn lẫn nhau.
Người như thế nào thì xứng với người thế đó. Vẻ bề ngoài đẹp mà không có văn hóa cũng vô dụng. Không theo kịp bước chân của nửa kia, không thể tìm được sự đồng điệu trong tâm hồn, như vậy cuộc sống hôn nhân một là sẽ tệ hại, hai là sẽ lặng như nước.
…
Buổi chiều, Tô Nam bàn chào hỏi các thím sau đó nhanh chóng chạy đến chờ trước cổng cục dân chính.
Lúc cô nghỉ ngơi thì mọi người đều phải làm việc.
Tô Nam nhìn đồng hồ, đã sắp đến giờ rồi, dù thế nào cũng phải lấy được chứng nhận ly hôn trước, chỉ là sợ bên phía Châu Ngạn có vấn đề gì đó.
Vẫn may, đợi khoảng nửa tiếng thì Châu Ngạn đến.
Lúc Châu Ngạn nhìn thấy Tô Nam, mặt hơi rụt lại, vẻ mặt khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Tô Nam chạy đến, vui vẻ nói: “Anh đến rồi à.”
Sự vui mừng này đã sắp nhiều bằng lúc đến đăng ký kết hôn luôn rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Châu Ngạn đẩy xe đạp sang một bên, khóa lại: “Em quyết định xong rồi?”
“Cũng đã đến đây rồi, còn có thể quay về được à?” Tô Nam khẽ cười.
Cô nhận ra, nếu không ly hôn, lúc nào cô cũng thiếu kiên nhẫn với Châu Ngạn, nhưng khi nghĩ đến việc ly hôn, cô lại có thể cười với anh ta rất tự nhiên. Có lẽ thật sự là xa thơm gần thối.
Lúc chia tay, cô sẽ nhớ đến rất nhiều điểm tốt của anh ta.
Thật ra nếu nghĩ kỹ lại, đời trước Châu Ngạn đối xử với cô cũng không tệ, kết quả cuộc sống hôn nhân như vậy là do bản thân cô có vấn đề rất lớn. Nên dù Châu Ngạn thay lòng đổi dạ, cô cũng không hề hận bất cứ ai. Mà chỉ muốn kết thúc cuộc hôn nhân sai lầm này thôi.
Thấy cô cười vui vẻ như vậy, trong lòng Châu Ngạn càng khó chịu, cắn răng đi vào cửa.
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Tô Nam, những nhân viên làm việc trong đó đều nghĩ rằng họ đến làm đăng ký kết hôn, kết quả hai người lại trực tiếp đi về hướng ly hôn.
Nữ cán bộ nhanh chóng gọi lại: “Đi nhầm rồi, bên đó làm thủ tục ly hôn.”
Tô Nam nói: “Chúng tôi đến để ly hôn.”
“…” Câu nói này khiến những người khác chú ý, dù sao thời buổi này đúng là có người ly hôn, nhưng mà thật sự rất ít.
Đặc biệt là một đôi vợ chồng trẻ nhìn hợp nhau như vậy.
Dựa theo quy trình, sẽ có người đến giảng hòa.
Bà chị tận tình khuyên ngăn họ đừng xúc động, hôn nhân không có chuyện gì là không vượt qua được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro